Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh khẽ nhảm mắt lại. Rõ ràng anh phải cảm thấy thoải mái mới đúng chứ, anh phải trả thù sự không giữ trinh tiết của Lê Nhược Vũ, nhưng dường như cô không hề để ý chứ nhỉ Mắt thấy một chai rượu vang sắp hết rồi, Lâm Minh mỉm cười mà mở thêm một chai nữa, sau đó tâm trạng phức tạp mà tìm một cái ly mới ra.

Anh lấy điện thoại ra, sau đó lại để xuống.

Thôi bỏ đi, kêu người ra uống một ly với anh cũng được, nhưng may là anh gọi Hà Duy Hùng không chịu nghe điện thoại đấy, nếu không để cho anh 1a biết được anh tìm một người phụ nữ không làm gì cả, mà chỉ gọi đến để uống rượu thôi thì chắc sẽ bị anh cười rất lâu.

Đặc biệt là chuyện của Hòa Phong, cô cứ mãi giữ mãi trong lòng không nói ra, là cô quá yếu đuối cũng quá nhạy cảm đi, chỉ như vậy thôi thì cô làm sao có thể là một người mẹ tốt được.

Còn Lâm Minh nữa, chắc là anh sẽ hiểu cho cô nhỉ, dù cho còn là vợ chồng được, nhưng ít nhất có thể làm bạn.

Trên suốt đoạn đường đó, Lê Nhược Vũ cứ suy nghĩ mãi, không biết từ khi nào cô đã đến khách sạn rồi, cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô đang chuẩn bị đợi một đợt khác nhưng cửa thang máy lại mở ra thêm một lần nữa. Bên trong đó có một người phụ nữ thân hình cao ráo, mái tóc vàng hơi xoắn nhìn rối ren lòng người, nhưng gương mặt của cô lại không sắc như những người nước Mỹ khác, mà ngược lại có mấy phần mềm mại, cô ấy thân thiện mà mỉm cười với Lê Nhược Vũ một cái.

Lê Nhược Vũ không hề ghét cô, cô cũng mỉm cười và chủ động chào hỏi với cô: “Cám ơn, cô cũng đi tầng mười sáu à?”

“Ừm. Không cần khách sao” Người phụ nữ đó mỉm cười trả lời nhưng vẫn không đồng ý nói ra điểm đến của mình.

Lê Nhược Vũ cũng không phải những người thích tám chuyện, cô không nói gì nữa.

Một tiếng “đinh” vang lên, thang máy dừng lại rồi, hai người đồng loạt bước ra ngoài thang máy, hai người lại thuận đường và đồng thời dừng lại ở trước cửa một căn phòng. Hai người nhìn nhau một cái.

Không lẽ cô tìm nhầm chỗ rồi chứ? Lê Nhược Vũ cảm thấy khó hiểu mà nhìn số ở bên ngoài cửa, sau đó mở điện thoại ra xác nhận lại một lần nữa.

Và người phụ nữ đó chỉ là nhưỡng mày lên, cô ấy kinh ngạc với sự độc đáo của ‘khẩu vị và sự ‘thoáng’ của Lâm Minh, sau đó nhìn Lê Nhược Vũ một cách kỹ lưỡng.

Người phụ nữ này dù cho là thân hình hay là nhan sắc cũng không thua cô, dù cho là chơi ba người thì cô ấy vẫn có thể chấp nhận được…

Cô ấy cứ thoải mái mà bấm chuông, sau đó tiếp tục nghiêng đầu nhìn Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ vẫn chưa xác định xong thì Lâm Minh đột nhiên mở cửa ra rồi, sao lại có hai người?

Lâm Minh bặm môi lại, đây là cho anh tự chọn sao? Nhưng mà mái tóc đen đó nhìn khá giống với Lê Nhược Vũ đấy. E là anh uống quá nhiều rượu rồi, ở nước Mỹ này nhìn thấy một người tóc đen nào cũng cảm thấy người đó giống Lê Nhược Vũ.

“Dearl” Người phụ nữ tóc vàng đó nâng tay lên mỉm cười và chào hỏi Lâm Minh.

Chỉ là uống rượu thôi, hai người cũng được.

Lâm Minh nghiêng mình về phía cửa và khế mở miệng: “Hai c‹ “Lâm Minh “Sao em đến đây rồi?” Lâm Minh có chút kinh ngạc, anh nhìn Lê Nhược Vũ vừa mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc và cảm thấy mình bị hoa mắt rồi.

Người phụ nữ kia lại rất hài lòng vẻ mặt của Lâm Minh. Người đàn ông này dù cho là vẻ bề ngoài hay là thân hình đều phù hợp với sở thích của cô ấy. Cô ấy thừa co Lâm Minh thất thần thì chui vào phòng rồi Lê Nhược Vũ cau chặt mày lại rồi nhìn anh một cái rất sâu, cô không biết là dự đoán của mình có đúng không, nhưng cô vẫn nhịn lại rồi “Tôi có việc tìm anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK