Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh nhướng nhướng mày, tham lam ngửi mùi tỏa ra từ trên người Lê Nhược Vũ, khóe miệng chứa đựng ý cười: “Em cũng về đây rồi, còn cần má Trương làm việc gì nữa?

“Vậy sao anh không gọi em đi nấu cơm?”

“Không phải là do sợ em đêm qua mệt quá à, để em nghỉ ngơi thêm một lúc” Lâm Minh nịnh nọt nói, từ trong ngực lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Lê Nhược Vũ.

“Dây chuyền của em?” Gần đây cô suýt chút nữa quên đi chuyện về sợi dây chuyền này, hình như từ sau khi có con, cô cũng không khát vọng biết về thân thế của mình như vậy nữa.

Năm đó bọn họ ném cô vào trong trại trẻ mồ côi, nếu như không phải xảy ra chuyện gì lớn thì chính là không muốn nhận cô, cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, có Hòa Phong Hạ Ly, còn có Lâm Minh, cô cần gì phải tốn nhiều tâm tư đi tìm bố mẹ mà có lẽ mãi mãi đều không thể tìm ra.

“Ừm” Giọng nói của Lâm Minh trầm thấp, mang theo chút ấm áp: “Vẫn luôn không có cơ hội trả lại cho em, em định lúc nào đón Hạ Ly về đây?

Anh và em cùng tìm cha mẹ ruột của em, để một nhà chúng ta được đoàn viên”

Động tác trên tay Lê Nhược Vũ dừng một chút, lập tức trở lại như cũ nhưng vẫn bị Lâm Minh nhạy bén thấy được.

“Qua thời gian này đã đi, Hạ Ly cũng vừa trở về không bao lâu” Lê Nhược Vũ còn không có nghĩ rõ ràng, làm sao để giải thích với Trần Hi Tuấn, cảm giác áy náy của Cô đối với Trần Hi Tuấn càng tăng thêm, ngay cả làm sao đối mặt với sự thất vọng anh cũng không biết.

Nhưng mà không hối hận, Cô không hối hận trở về cùng Lâm Minh, cũng không hối hận đồng ý ở cùng với anh, Cô coi Trần Hi Tuấn là em trai, nhưng đây không phải là yêu, nếu như không phải là bởi vì con, từ đầu đến cuối người trong lòng Cô cũng đều là Lâm Minh.

Chỉ là lúc rời đi, Cô thất vọng về anh quá lớn, đến mức lòng của Cô vẫn luôn cố gắng ẩn giấu đi “Em không nhớ Hạ Ly sao?”

“Sao có thể chứ?”

“Vậy sao lại không đón con bé vẽ?” Lâm Minh buông đôi tay to đang ôm lấy cô, chất vấn.

“Em..” Lê Nhược Vũ bị anh hỏi đến không biết nên nói gì mới phải, cô chỉ là nghĩ để qua khoảng thời gian, để Trần Hi Tuấn từng chút từng chút chấp nhận, cô thật sự không muốn làm tổn thương đến em ấy. . Тra𝓃g gì mà ha𝙮 ha𝙮 𝘁hế ~ Тrù mТr𝓾𝙮ệ𝓃.𝙑𝓃 ~

“Bởi vì Trần Hi Tuấn à?’Lâm Minh nhíu mài con ngươi tính mịch nhìn qua đôi mắt của cô, môi mỏng hơi mím lại, siết chặt nằm tay lại, ba năm Lê Nhược Vũ ở cùng Trần Hi Tuấn, anh không phải là không để ý đâu, anh ghen ghét muốn chết!

Anh chàng này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Hòa Phong và Tiểu Cảnh chạy ra, những đôi †ay nhỏ còn đang ướt sũng: “Cha mẹ! Bọn con rửa sạch rồi”

“Ừm!”Lê Nhược Vũ vội vàng lại đón.

“Lê! Ngọc! Linh!”Lâm Minh kéo cô lại, anh cần cô cho anh một lời giải thích, dù cho chỉ là mở miệng phủ định rằng không phải vì Trần Hi Tuấn cũng được rồi, như vậy chí ít trong lòng anh cũng dễ chịu thêm một chút.

Thế mà Lê Nhược Vũ còn không cho bản thân cơ hội để lừa gạt anh, trong lòng anh rất là không thoải mái Hòa Phong và Tiểu Cảnh bị Lâm Minh dọa đến dừng cả động tác, không dám nhúc nhích, trẻ con là đơn thuần và nhạy cảm nhất, bọn trẻ phát hiện ra rằng Lâm Minh đang tức giận, mà hình như còn giận không nhẹ, ngay cả trước kia bọn trẻ nghịch ngợm gây sự, cha cũng không có giận giữ mạnh như vậy.

“Chuyện của chúng ta nói sau đi” Lê Nhược Vũ nhỏ giọng, thấy Lâm Minh vẫn trầm mặc không nhúc nhích, Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi:”Ăn cơm trước đi, chiều em sẽ nói cho anh biết, anh đừng có dọa bọn trẻ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK