Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhược Vũ chiên trứng trần nước sôi, sau đó cô nướng hai lát bánh mì, cô trang trí mấy miếng cà chua bé nên đĩa, cô thấy trong nhà không còn thức ăn nào khác nên đi ép sữa đậu nành Hòa Phong và bé Chí Linh thích ăn ngọt nên cô cho thêm đường vào cốc sữa, còn Lâm Minh không thích ăn ngọt nên cô không cho thêm, xong cô vỗ tay hài lòng nhìn kết quả mình làm.

Bây giờ cô đi gọi Hòa Phong và bé Chí Linh dậy ăn sáng Hai đứa bé vẫn đang ngủ say, ngay cả tiếng mở cửa của cô cũng không đánh thức bọn nhóc.

Bé Hòa Phong năm ngủ không im lặng tí nào, cậu bé rất thích dập chăn, mà bé Chí Linh lúc ngủ rất ngoan ngoãn, nửa khuôn mặt nhỏ bé của Chí Linh bị chăn che mất, chỉ lộ ra hai hàng lông mi.

Mặc dù bé Chí Linh không phải con ruột của Lê Nhược Vũ, nhưng kế cả như thế nào thì Lê Nhược Vũ cảm thấy đây là một loại duyên số, bây giờ Chí Linh vẫn còn nhỏ nên cô sẽ không nói sự thật cho cậu bé, cô sẽ cho Chí Linh một tuổi thơ hạnh phúc.

Còn sau này khi Chí Linh lớn rồi thăng bé có quyền biết về thân thế của mình rồi nó có thể quyết định đi tìm cha mẹ ruột của mình.

Lê Nhược Vũ bóp mũi của hai đứa bé, rồi mở miệng nói: “Mấy bé sâu lười dậy thôi nào!”

Hai đứa bé dụi dụi mắt, rồi mở đôi mắt to tròn mông lung vẫn còn đang buồn ngủ kia, đồng thanh nói: “Mẹ!”

Trong giọng nói của hai bé có sự ngạc nhiên và vui mừng, “Hai đứa dậy nhanh lên, mẹ làm bữa sáng rồi đó”

“Vâng vâng!” Hai đứa bé đồng ý, quay người mặc quần áo vào, trong lòng hai đứa rất vui vẻ và hạnh phúc.

Lê Nhược Vũ “Mẹ? Hôm nay mẹ làm món gì cho bọn con vậy? Hòa Phong và bé Chí Linh rất ngoan ngoãn, còn nhỏ đã biết tự vận quần áo, việc này giúp đỡ Lê Nhược Vũ rất nhiều.

Hòa Phong vừa mặc quần áo vừa tò mò hỏi cô.

Lê Nhược Vũ cười một tiếng nói: “Chỉ là trứng gà và sữa đậu nành bình thường thôi” Chẳng qua hôm nay cô đột nhiên muốn làm bữa sáng nhưng cô không nghĩ đến hai đứa bé lại mong chờ như vậy.

Nhưng mà trên mặt Hòa Phong và bé Chí Linh không hiện nên một tý sự thất vọng nào cả, hai đứa vui vẻ vỗ tay nói: “Tốt quá! Bọn con rất thích ăn trứng gà!”

“Vậy sao?” Cô nhớ rõ tuy Hòa Phong không kén ăn nhưng thẳng bé cũng không thích ăn trứng lắm: “Vậy sau hôm nay sáng nào mẹ cũng chiên trứng cho mấy đứa ăn.” Lê Nhược Vũ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu một cái nói “Á?” Hòa Phong âm thầm kêu khổ trong lòng: “Không cần phải như “Không phải con rất thích ăn trứng gà sao?”

“Anh chỉ vui vẻ khi mẹ làm bữa sáng cho tụi con thôi!” Bé Chí Linh ở bên cạnh cười hì hì trả lời thay anh trai.

“Trẻ con không được nói dối!” Lê Nhược Vũ nghiêm túc dạy dỗ.

Bé Hòa Phong rũ đầu xuống tủi thân nói: “Hòa Phong biết rồi, mẹ đừng tức giận nha”“

“Ừm, con biết nhận lỗi là đứa bé ngoan” Lê Nhược Vũ xoa mái tóc mềm mại của Hòa Phong, rồi an ủi cậu bé.

Cô biết suy nghĩ của thắng bé, vì thẳng bé rất yêu quý cô sợ cô không thích thì sẽ bỏ rơi bọn nó một lần nữa, nhưng bay giờ cô đã quyết định sẽ ở lại đây với Lâm Minh, tất nhiên cô sẽ sửa lại suy nghĩ của bọn nhỏ và trở thành một người mẹ tốt.

“Được rồi, chúng ta đi xuống ăn sáng thôi nào” Sau khi hai đứa bé mặc xong quần áo, cô đi đến sửa sang lại cổ áo cho tụi nhỏ rồi cô dẫn hai đứa bé đến bàn ăn.

Nhưng mà tại sao Lâm Minh vẫn chưa dậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK