“Được rồi, con sẽ về nhà sớm.”
Hai tay Lê Nhược Vũ vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài.
Lâm Minh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết, Nhã Tuyết đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra.
Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”
Anh nắm chặt tay cỗ, xoa dịu cảm xúc của cô: “Đừng lo lắng, anh đưa em về:”
“Được.”
Kinh nguyệt của Lê Nhã Tuyết luôn đúng, mỗi tháng sẽ đúng ngày bị hành kinh.
Lần này đã trễ mấy ngày, Lê Nhã Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm đó sau khi bị hai người đàn ông lạ mặt cưỡng bức, cô ta xấu hổ nên không mua thuốc chứ đừng nói là uống thuốc.
Cô ta lén mua que thử thai, thử hết que này đến que khác, que nào cũng bảo cô ta đã mang thai.
Đứa trẻ cô ta mang thai chính là con trai của một trong hai người đàn ông đã cưỡng bức cô ta, điều quan trọng nhất là cô ta vẫn chưa biết ba của đứa trẻ là ai cả.
Dù có biết điều đó, cô ta cũng không thể làm gì họ.
Bởi vì hai người đàn ông đó đã nắm trong tay điểm yếu của cô ta, biết cô ta sợ mất mặt, một khi sự việc bị phát tán, cô ta hoàn toàn không thể kết hôn được nữa.
Chị gái đã kết hôn với Lâm Minh rồi, chị gái không quan tâm, nhưng cô ta không thể không quan tâm được, cô ta mới mười tám tuổi, làm sao có thể để người ngoài biết được chuyện này.
Đứa con hoang trong bụng không giữ được, đành phải bỏ đi thôi.
Nhưng một khi cô ta đến bệnh viện lớn để phẫu thuật, nhất định sẽ bị người nhà biết đến, nếu mọi người biết đến, vậy thì mặt của cô ta biết chôn đi đâu?
Cô ta hận chết đứa con hoang này.
Mỗi ngày đứa trẻ này đều lớn lên trong bụng cô ta, cô ta cảm thấy như virus đang lan khắp cơ thể.
Thêm một ngày nữa là nguy hiểm hơn.
Lê Nhã Tuyết không dám đến bệnh viện lớn mà tìm đến một phòng khám đen để sinh con.
Không phải là rẻ, mà là giữ bí mật.
Phòng khám đen có thể là gì? Dính vào chữ “đen”, chung quy lại nó vẫn luôn có chút đen tối.
Trên bàn mổ, Lê Nhã Tuyết đã phá thai và xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô ta buộc phải nghe lời bác sĩ để cắt bỏ tử cung. Đứa trẻ đã mất và cô ta cũng mất tư cách làm mẹ.
Nhà họ Lê.
“Nhược Vũ cuối cùng con cũng tới rồi, nhanh đi khuyên em gái con đi, kêu nó nói mọi chuyện với chúng ta.” Viên Vũ cầm tay Lê Nhược Vũ như bắt được cọng rơm cứu hạng, vừa khóc vừa nói “Nhanh đi xem em gái con, từ nhỏ nó đã không chịu nghe mẹ khuyên, cũng chỉ có lời của con nó mới miễn cưỡng nghe được vài câu.”