Thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật yếu ớt.
Sau đó công dụng giảm đi khá nhiều, ngoài việc nhìn người bên cạnh vẫn có chút mơ hồ, thì sức lực cũng hồi lại được một chút. Chỉ là thân thể đột nhiên có chút kỳ quái, giống như bừng nhiệt, rất nóng. Nó không giống như cái nóng của da thịt, trong người cô như có ngọn lửa đang bùng cháy, và hơi nóng từ tận sâu trong cơ thề tràn ra.
Cô cố gắng bước ra khỏi giường nhưng vẫn không đủ sức để đứng vững, vừa đặt một chân xuống đất lập tức ngã xoài ra sàn.
Ở lại đây không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì, dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.
Cô chống tay nhoài người trên sàn, dù phải bò cũng phải bò được ra ngoài.
Nhưng mới bò được hai bước thì đã chẳng còn chút sức nào, toàn thân cô nóng ran, ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến đang cắn vào người.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Đông Quân kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm trên sàn nhà.
Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Nhược Vũ, Nhược Vũ em bị sao vậy?”
“Anh, anh Đông Quân?” Lúc này cô nhìn ai cũng mơ hồ, gắng sức dụi mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng là cơ thể nóng bỏng của mình: “Anh Đông Quân, có thật là anh không?”
“Là anh! Nhược Vũ rốt cuộc là em bị sao vậy?” Cả người cô mềm nhữn, không thể dùng sức, mặt đỏ ửng và cơ thể vẫn nóng bừng, không bình thường chút nào.
Nhược Vũ như vớ được phao cứu mạng, túm lấy gấu áo anh ấy: “Sao anh lại… Đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Chúng ta, chúng ta đi mau… Chúng ta… Đi mau… Chờ những người đó quay lại sẽ không đi được đâu…”
“Có người gửi tin nhắn cho anh, chụp ảnh em và Tư Duệ ở quán bar, sau đó gửi địa chỉ này, anh vội vàng chạy tới.” Hạ Đông Quân thấy cô yếu ớt như vậy, chật vật ngồi không yên, không thể không đỡ cô.
Khi hai cơ thể chạm vào nhau, cô định nói gì đó nhưng tất cả những gì cô muốn nói đều biến thành tiếng nghẹn ngào: “Ữm…”
Cơ thể Hạ Đông Quân giống như thuốc giải, nơi nào anh ấy chạm qua cũng thật thoải mái.
Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tinh thần Lê Nhược Vũ cũng không còn rõ ràng, cô nức nở kêu lên, nóng quá, ngứa quá, khóe mắt chợt rơi lệ, cô cuộn mình thành một quả bóng, làm thành động tác cực kì đáng thương.
Lúc này Hạ Đông Quân mới hiểu ra, Lê Nhược Vũ đã bị bỏ thuốc.
“Đừng sợ, Nhược Vũ đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.” Anh ây bế cô bước nhanh ra ngoài, nhưng chỉ vừa bước được hai bước đã bị ép phải dừng lại.
Cô ở trong vòng tay của anh ấy càng trở nên kích động hơn.
Nơi anh ấy chạm vào chỉ cảm thấy thoải mái trong vài giây, sau đó càng nóng hơn. Đầu óc Nhược Vũ mờ mịt cô bắt đầu tự kéo quần áo của mình, bờ vai thơm tho lộ ra một nửa, thoạt nhìn giống như đang say khướt.
Người dọn dẹp khách sạn liếc nhìn họ, sau đó cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy gì.
Hạ Đông Quân nghiến răng, ôm Nhược Vũ trở vào trong.
Vừa rồi anh ấy quá bốc đồng, không thể trực tiếp đưa cô đến bệnh viện như thế này được. Cô ấy bây giờ là Lâm phu nhân, là vợ của Lâm Minh, một mình anh ấy đưa cô ra khỏi khách sạn, nếu bị kẻ có dã tâm nhìn thấy chắc chắn sẽ tìm cách lợi dụng.
Anh ấy không muốn Lê Nhược Vũ phải khó xử.