Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Minh bàn bạc: “Cha chúng ta đi ăn gà rán được không? Con đã lâu không ăn rồi”

Những đứa trẻ khác nghe cậu bé nói cũng nói theo: “Cha, chúng ta còn có thế đến KFC ăn pizza, pizza rất ngon”

“Còn có cánh gà và coca”

Bọn họ đều là một đám trẻ con, thích ăn những thứ này là chuyện bình thường, Lâm Chí Linh, Hòa Phong và Hạ Ly cũng không ngoại lệ.

Nhưng Lê Nhược Vũ nghe thấy hai từ gà rán thì nhíu chặt mày lại, không khỏi trách móc: “Không phải mẹ đã nói với các con răng không thể ăn loại đồ ăn đó sao? Đó là thứ rác rưởi, không tốt cho sức khỏe, chúng ta đừng ăn nữa, ăn thứ khác được không?”

Bọn nhỏ nghe thấy mẹ nói vậy, không quá vui mừng, im lặng không nói gì, cúi đầu ủ rũ Lâm Minh thấy bọn trẻ mất hứng thì rất đau lòng “Hôm nay chúng ta đi ăn gà rán đi. Em xem, bọn trẻ cũng khó lắm mới được một lần” Lâm Minh cố gắng giúp bọn trẻ thuyết phục Lê Nhược Vũ.

“Wow, thật sao?”

Những đứa trẻ không tin nổi nhìn Lâm Minh, cha vậy mà đã nói giúp chúng. Lâm Minh chớp mắt với bọn trẻ, tỏ ý đồng tình.

Lê Nhược Vũ vần có chút lo lắng, khả năng miễn dịch của bọn trẻ vốn đã yếu, làm sao có thể ăn được loại thức ăn đó.

Hơn nữa, dạ dày Hạ Ly không tốt, mỗi lần cô bé ăn gà rán ở nước Mỹ đều bị đau bụng, nhưng bọn trẻ lại mở to mắt trông chờ, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt chúng, Lê Nhược Vũ thỉnh thoảng nghĩ một chút.

Thỉnh thoảng buông thả một lần chắc không sao chứ? Vì vậy, cô gật đầu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn trẻ: “Nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa nhé”

Đời trước cô thực sự nợ ba người bọn họ.

Bọn trẻ lại gật đầu. Chúng hận không thể lao đến hôn Lê Nhược Vũ, cả nhà vui vẻ đi đến KFC.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Minh đột nhiên vang lên, Lâm Minh cũng mặc kệ, cứ để nó đổ chuông như thế, nhưng dường như điện thoại vấn chưa dừng lại, nó vấn tiếp tục đổ chuông.

Lâm Minh lấy điện thoại ra chỉ muốn tắt tiếng, nhưng lúc này anh lại nhìn thấy tên người gọi, chính là trợ lý Lưu gọi tới đã gọi vài cuộc, anh còn tưởng là Phan Kiều Như hoặc là Hoàng Ánh.

Lâm Minh đột nhiên cảm thấy nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì người như trợ lý Lưu chắc chắn sẽ không như thế này, anh ta luôn làm mọi việc ổn trọng, cũng phân rõ nặng nhẹ.

Cậu gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh. Mẹ”

Lê Nhược Vũ dường như nhìn thấu cảm xúc của Lâm Minh, đi tới trước mặt anh, hỏi anh: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có gì, anh gọi một cuộc điện thoại, công ty gọi tới” Lâm Minh nói xong liền đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Lê Nhược Vũ và mấy đứa nhỏ cùng kiên nhắn chờ, không biết anh nói Ì tôi sẽ quay lại sớm”

Lâm Minh vừa đi về phía Lê Nhược Vũ vừa cúp điện thoại “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế?”

Lâm Minh gật đầu, ánh mắt có chút áy náy và bất đắc dĩ: “Ừ, trợ lý Lưu gọi điện thoại nói công ty có chút chuyện, anh nhất định phải về một chuyến. Có thế anh không đi ăn cùng mọi người được”

Lê Nhược Vũ không phải là người vô lý, hơn nữa mấy ngày nay Lâm Minh đã đi cùng cô đủ nhiều rồi, chuyện của công ty là chuyện lớn, việc ăn cơm để sau cũng được, bọn họ còn nhiều thời gian không phải sao?

Cô lại an ủi Lâm Minh: “Không sao đâu, anh đi đi, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho em”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK