Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Penthouse là một loại căn hộ được thiết kế rất sang trọng, gồm hai tầng, trong đó có đầy đủ các loại tiện ích như phòng tập thể thao, bể bơi,..

Lê Minh Nguyệt nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, cô ấy cảm thấy có thể ở trong này ngẩn ngơ cả một ngày cũng không bao giờ chán.

Nhưng một ngày như vậy thì còn có thể được, chứ liên tục như vậy mấy ngày sẽ làm cho người ta cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

Trên đường trở về, Lê Minh Nguyệt mở to đôi mắt đầy tò mò nhìn Hà Duy Hùng: “Anh nói thử coi, có phải Lâm Minh cảm thấy hai người chúng ta rất giống người trông trẻ và bảo vệ không?”

Hà Duy Hùng đang lái xe, không thèm liếc mắt nhìn cô ấy, chỉ trả lời rất nhẹ nhàng: “Cô thì thật sự trông giống người giữ trẻ rồi, nhưng đã bao giờ. . Đam Mỹ Sắc

cô nhìn thấy một người bảo vệ đẹp trai được như tôi chưa?”

“Chẳng lẽ Lâm Minh thật sự xem tôi như một người bảo mẫu sao? Mỗi ngày đều yêu cầu chúng ta đến sớm như vậy, còn phải mua bao nhiêu là đồ vật này nọ. Lần đầu tiên, tôi còn cảm thấy đó là một buổi liên hoan, tới lần thứ hai thì tôi còn cho rằng đó có thể là một buổi gặp gỡ bạn bè.

Nhưng mà đến bây giờ đã là ngày thứ ba rồi… rốt cuộc Lâm Minh muốn làm cái gì vậy?”

Lê Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cắn nhẹ môi rồi nói: “Nếu như nói rắng anh ấy có ý với tôi thì tôi nhất định sẽ không đi theo anh ấy đâu. Tôi không thích trở thành người thứ ba, cũng kinh tởm mấy người đàn ông đã có gia đình mà còn không biết chừng mực”

Hà Duy Hùng bật cười nói: “Cô cũng không nhìn lại xem chính mình-có đức hạnh gì? Yên tâm đi, Lâm Minh không có ý.gì với cô đâu”

Lê Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lại chính bản thân mình, quả thật đức hạnh của cô ấy không được tốt lắm. Vì thế Lê Minh Nguyệt yên lặng, nhẹ nhàng bỏ cái chân đang ngồi bắt chéo xuống, cố gắng dùng thái độ đoan trang nhất hỏi: “Vậy anh nói xem, vì sao mỗi ngày Lâm Minh đều không đi làm thì thôi đi, lại còn gọi chúng ta đến nói chuyện phiếm để làm gì chứ? Chảng lẽ là do ăn no rửng mỡ, không có việc gì để làm sao?”

Hà Duy Hùng thu lại nụ cười, trâm giọng trả lời: “Cậu ấy thì không có chuyện gì, nguyên nhân là ở tâm trạng của Nhược Vũ không được tốt.”

Lê Minh Nguyệt vừa nghe thấy nguyên nhân là ở Lê Nhược Vũ thì lập tức không thể ngồi yên, trong lòng bất an hỏi: “Nhược Vũ làm sao vậy?”

Hà Duy Hùng giảm tốc độ lái xe, liếc nhìn Lê Minh Nguyệt một cái: “Cô có biết cảm giác bị phản bội bởi người bạn thân nhất của chính mình là như thế nào không?”

Lê Minh Nguyệt gật đầu đáp: “Biết chứ, giống như đột nhiên bị mất đi một nửa thế giới vậy!”

Đời người mà, làm gì có ai chưa từng bị phản bội qua một, hai lần đâu!

Phải vấp ngã thì mới:có thể rút ra được những bài học kinh nghiệm cho bản thân. Lê Minh Nguyệt cảm thấy bây giờ mình có thể thông minh như vậy chắc chắn là có liên quan tới việc ngày xưa, thời đi học trung học đã từng bị người ta lừa.

Vốn Hà Duy Hùng còn thật sự định nói mấy.

câu gì đó với Lê Minh Nguyệt nhưng không ngờ cô ấy lại trả lời một cách hài hước như thế. Anh ta không nhịn được bật cười, hỏi tiếp: “Vậy nửa thế giới còn lại của cô là gì?”

“Là cha mẹ và gia đình của tôi đó” Khi nói đến những người trong nhà, lập tức trong mắt Lê Minh Nguyệt lóe lên những tia sáng ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK