Lúc này Lê Nhược Vũ bỗng nhiên bình thường trở lại, thật ra từ trước đến giờ nhà họ Lê vẫn không phải nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, tự kiềm chế và trói buộc bản thân.
Quan tâm làm gì chứ?
Đó cũng không phải là cha mẹ của cô, không phải nhà của cô.
“Nhược Vũ, con có nghe không? Cầu xin con, con hãy tới gặp em gái cón một lần cuối, được không?”
“Được” Cô yên lặng phun ra một chữ cuối cùng này.
Lần gặp mặt này, coi như là lần cuối cùng cô vĩnh biệt nhà họ Lê đi.
Lâm Minh nói: “Để anh đưa.em qua đó.”
“Được” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười với Lâm Minh: “Thật tốt khi có anh”
Chỉ có Lâm Minh là không bao giờ nói dối hay giấu diếm cô điều gì.
Mà bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình anh.
Lê Hải Thiên vẫn tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cũng chưa có ý định đứng dậy.
Lâm Minh mất kiên nhãn liếc nhìn ông ta: “Đi hay không là tùy ông, nhứng nếu ông không đi thì sẽ không được nhìn thấy mặt con gái ruột một lần cuối cùng đâu.”
Bốn chữ một lần cuối cùng khiến Lê Hải Thiên vô cùng đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.”
Ngay cả khi Nhã Tuyết lừa ông ta, lợi dụng ông ta thì ông ta vẫn không nố oán hận cô ta, càng không nỡ nhìn cô ta chết.
Đây là lần đầu tiên Lê Nhược Vũ nhìn thấy Lê Hải Thiên khóc, lúc này cô mới biết được rằng đây là bản năng tình thương của người cha.
Mà tình yêu của người cha này, trước giờ đều không hề dành cho mình..; Lê Hải Thiên bắt xe của nhân viên đi, Lâm Minh đưa Lê Nhược Vũ đi đến hướng bệnh viện.
Vừa tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt; Viện Vũ đã lập tức lao tới, hai mắt của bà ta vẫn còn sưng đỏ, mặt đầy nước mắt: “Con mau đi gặp Nhã Tuyết một chút, con mau đi gặp con bé đi. Nhã Tuyết vẫn mãi lẩm bẩm tên của con, con bé muốn gặp con.”
Dáng vẻ kích động của Viên Vũ giống như sẽ làm-cô bị thương, Lâm Minh không nhịn được kéo.
Lê Nhược Vũ đến bên cạnh mình, tách hai người bọn họ ra.
Viên Vũ biết bây giờ mình đang ở thế yếu, bà ta không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ lăn xuống liên tục.
Vì để có thể khiến Lê Nhược Vũ đi gặp con gái mình, bà ta thật sự quỳ.phủ phục xuống mặt đất: “Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết là Nhã Tuyết đang nói dối, càng không phải cố tình muốn chia rế gia đình con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Tuyết một lần cuối được không?”
Lê Nhược Vũ giật mình trước hành động quỳ xuống của Viên Vũ, cô đỡ bà ta dậy: “Con không trÁnh ma”
“Nếu con không trách mẹ thì hãy đi gặp em gái con có được không; bác sĩ nói con bé sống không nổi qua đêm nay, con bé có chuyện muốn nói với côn; eầu xiñ eofi vào gặp con bé một lần cuối đi”