Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ tưởng là Lâm Minh quay lại, cơ thể cô ta run lên, lập tức xoay người.

Người đàn ông Lâm Minh này có thủ đoạn rất ác độc, trải qua chuyện lần trước, cô ta bất giác thấy sợ hãi.

Nhưng người kia lại không phải là Lâm Minh mà lại là Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng nhận được thông báo của Lâm Minh thì chuẩn bị một chút rồi lập tức chạy đi.

Mí mắt anh ta cứ nhảy lên liên tục, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy ra.

Trên đường đi đã vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần, cố gắng chạy tới đây càng nhanh càng tốt.

May mà… May mà…

Hà Duy Hùng đá văng Lê Nhã Tuyết ra, bế Lê Nhược Vũ đang năm dưới đất lên.

Mí mắt Lê Nhược Vũ bị bỏng sưng phù, máu trên trán lại chảy vào trong mắt nên không nhìn rõ người trước mắt là ai, cô bám lấy Hà Duy Hùng, khế gọi: “Lâm Minh, anh về rồi sao, là anh về đúng không?”

Trong lòng Hà Duy Hùng cũng thấy bực bội lắm, nhưng anh ta vẫn ôn tồn giải thích: “Không phải Lâm Minh, tôi là Hà Duy Hùng, Lâm Minh bảo tôi tới chăm sóc cho em”

Lê Nhược Vũ không tin, cô ngẩng mặt lên, cố gẳng nhìn rõ người đang ôm mình.

€ô còn chưa kịp thấy rõ thì sắc mặt Hà Duy Hùng đã thay đổi.

Vốn Hà Duy Hùng cứ nghĩ Lê Nhã Tuyết và Lê Nhược Vũ xô xát đẩy nhau, trêu đùa nên không cẩn thận ngã xuống sàn mà thôi.

Nhưng Lê Nhược Vũ còn bị bỏng, trên trán còn bị thương máu chảy, nào có giống trêu đùa?

Lê Nhược Vũ điên rồi mới lấy nước nóng tự tạt lên mặt mình cho bỏng.

Rốt cuộc Lê Nhã Tuyết có phải là em gái ruột của cô không?

Nào có em gái nào lại đối xử với chị ruột của mình ác độc đến thế?

Lê Nhã Tuyết bị đạp một cái, rơi thẳng vào đống mảnh vỡ thủy tinh, trên tay cũng toàn là máu Không ngờ Hà Duy Hùng bỗng dưng xuất hiện, cô ta bị đau nên muốn giả bộ lấy lòng.

Không ngờ vừa đi tới gần, Hà Duy Hùng đã vung tay tát cho một cái.

Sức của đàn ông sao có thể so với sức phụ nữ. Huống chỉ Hà Duy Hùng còn dùng toàn lực của mình Một cái tát này khiến cho nửa đêm mặt của Lê Nhã Tuyết sưng lên, khóe miệng cũng tóe máu.

Lê Nhã Tuyết muốn giải thích một chút, vậy mà Hà Duy Hùng lại đá văng cô ta lần nữa, ôm Lê Nhược Vũ đi ra ngoài: “Đồ đê tiện, đợi lát nữa về tôi sẽ tính sổ với cô!”

Lê Nhã Tuyết hoảng hồn, âm mưu của cô ta bị Hà Duy Hùng nhìn thấy rồi sao?

€ô ta còn chưa báo thù mà, không thể cứ thế bị tóm lại vậy được, Lê Nhã Tuyết muốn chạy ra ngoài.

Nhưng bốn bảo vệ trước cửa đã ngăn chặn đường đi của cô ta.

Thấy cô ta muốn đi, bảo vệ giữ chặt một tay cô ta lại, đẩy về phòng khách, ầm một tiếng, đóng cửa lại.

Hà Duy Hùng gọi bốn người họ đứng đây canh chừng Lê Nhã Tuyết, không cho Lê Nhã Tuyết chạy, không cho cô gây chuyện thị phi, càng không để cho cô ta phá hoại bất cứ thứ gì ở nơi này.

Ở trong cùng không gian với mấy người khác phái, điều này khiến cho Lê Nhã Tuyết nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, hai người kia kéo cô vào bụi cỏ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK