Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không biết chuyện này với Lâm Minh có coi là cùng nhau vào ra sinh tử không, nhưng vừa rồi cô thật sự rất sợ hãi “Làm sao thế Lâm Minh nhìn lên và tiến thêm 2 bước. Anh bấm chuông khẩn cấp trong thang máy, nhưng nó vắn không hoạt động. Lê Nhược Vũ cũng lấy điện thoại di động ra. Quả nhiên vẫn không có tín hiệu gì, thang máy rung lên bần bật. Lâm Minh nhanh chóng ôm Lê Nhược Vũ, nhíu mày.

Lê Nhược Vũ thoải mái nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Minh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào râu trên căm của Lâm Minh. Lâm Minh trước đây rất đẹp trai, nhưng bây giờ, anh có một phong vị của một người đàn ông trưởng thành.

Thời gian không làm cho anh thay đổi ngược lại còn làm anh có thêm vài phần mị lực.

Lê Nhược Vũ trên môi mang theo ý cười: “Anh nói xem chúng mình bây giờ, có tính là đồng sinh cộng tử?”

Phụ nữ đều là sinh vật cảm tính và cô ấy đương nhiên không phải ngoại lệ. Họ rất có thể sẽ chết ở đây hôm nay.

“Đừng nói lung tung”

Lâm Minh liếc mắt nhìn cô một cái, môi mím chặt cũng không vướng víu mà nắm lấy bàn tay của Lê Nhược Vũ, giống như đang nâng niu một bảo bối.

“Ừm”

Nhược Vũ cũng gật đầu, vì để anh ta đi, Trần Hi Lam đã từng không chút để ý mà nói ra, “nhân sinh đắc ý tu tận hoan”

*Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: là câu thơ trích trong bài thơ “Tương Tiến Tửu” của nhà thơ Lý Bạch. Nghĩa là “Ở đời, khi nào gặp chuyện tâm đắc, thì hãy nên tận hưởng niềm vui đớ”

Đúng vậy, lo lắng thì có ích gì, trên đời này chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra, không biết đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết chuyện ngày mai ra sao.

Không bằng sống với hiện tại, làm theo trái tìm mình. Cả ngày nghĩ về những điều không đạt được thì có tác dụng gì, còn không phải tự thêm phiền não cho mình “Nếu bây giờ ra ngoài, điều anh muốn làm sẽ làg”

Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống, chống cảm nhìn Lâm Minh và hỏi Lâm Minh ngồi xuống bên cạnh Nhược Vũ nhưng anh không ngờ Nhược Vũ lại đột nhiên bình Tĩnh “Đừng nhìn em, nghiêm túc trả lời đi”

Lê Nhược Vũ đẩy mặt Lâm Minh ra và hỏi.

Lâm Minh suy nghĩ một chút, mím môi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Anh có thể nói điều tham lam được không?”

“Đồng ý”

“Anh muốn tổ chức cho em một đám cưới mới, để bé Hạ Ly tung hoa, còn Lâm Cảnh giúp em cầm hoa. Chúng ta trở thành người một nhà thật tốt đẹp biết bao. Em mỗi ngày nấu cơm, cũng có thể làm việc thiết kế em thích. Nói chung được ở bên cạnhnhau là tốt nhất. Chờ bọn nhỏ trưởng thành có thể tiếp quản tập đoàn Lâm thị là chúng †a có thể đi du lịch khắp nơi…”

Lâm Minh nói rất nhiều.

Trong đầu Lê Nhược Vũ cũng hiện lên khung cảnh mà anh đang miêu tả, cô cũng dường như muốn vậy.

“Em thì sao?”

Lâm Minh phát giác rằng mình nói hơi nhiều, cầm tay của Nhược Vũ tùy ý vẽ thành vòng tròn trong lòng bàn tay cô.

“Em cũng giống anh”

Lê Nhược Vũ cúi đầu, dụi đầuvào ngực anh.

“Lâm Minh, anh có thể hứa với em một chuyện được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK