Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay tức khắc Hà Duy Hùng lộ ra vẻ kinh ngạc, che ngực lại, mấy năm nay Lâm Minh không tìm nữ nhân nào cả, đến Mỹ tìm Lê Nhược Vũ mà lại không gấp, lại dẫn anh ta đến khách sạn còn ở một phòng Lẽ nào.. lẽ nào Lâm Minh chuyển sang thích con trai rồi sao?

Trời ơi! Tuy nói Hà Duy Hùng sinh hoạt có hơi bậy bạ một chút, nhưng nói thế nào thì cũng là trai thẳng chính hiệu, nếu Lâm Minh có ý gì với anh ta thì làm sao đây?

“Không không không! Hai phòng! Nghe tôi! Hai phòng!” Hà Duy Hùng gào thét với cô lễ tân, †âm trạng cực xung đột, anh ta tuyệt đối không nghe theo Lâm Minh, không thể vì Lâm Minh mà khí tiết tuổi già không còn.

Lâm Minh thấy Hà Duy Hùng la hét ầm ï, lấy †ay bịt miệng Hà Duy Hùng lại, rồi cười xác nhận lại lần nữa: “Một phòng!”

Cô lễ tân thấy Hà Duy Hùng trắng nõn nà với bộ dạng lạnh lùng trầm tĩnh của Lâm Minh cũng đây là đang giận hờn nhau rồi.

Cô cười rồi nhanh chóng đưa thẻ phòng cho Lâm Minh, vẻ mặt rất “hiểu”.

Trong thang máy, Hà Duy Hùng luôn nhìn Lâm Minh một cách phòng bị, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp: “Lâm… Lâm Minh này, tuy nói Nhược Vũ bỏ rơi cậu đúng không… nhưng, nhưng chúng ta cũng không thể làm chuyện đó được! Hơn nữa, tôi vẫn là một trai thẳng đơn thuần…”

Nói về cãi nhau, anh ta từ nhỏ đến lớn không phải là đối thủ của Lâm Minh, chỉ có mình Lâm Minh mạnh hơn anh ta, anh ta phải làm sao mới được đây.

Lâm Minh liếc mắt, miệng nhếch nhếch cười, có ý nhìn Hà Duy Hùng, lại càng làm Hà Duy Hùng sởn tóc gáy.

Không dễ gì mà thang máy dừng lại, Hà Duy Hùng giật lấy thẻ phòng trong tay Lâm Minh rồi chạy nhanh về phòng đóng cửa lại cho Lâm Minh ở bên ngoài Nhưng tim anh ta càng đạp nhanh, cửa càng không mở được, Lâm Minh giống chú mèo thong dong bắt chuột vậy, đuổi kịp Hà Duy Hùng, nhìn Hà Duy Hùng cong môi lên: “Đến lấy đi”

Hà Duy Hùng khổ sở đi đến, một nghìn chữ thần thú trong long chạy qua, cảm thấy cuộc đời này quen biết Lâm Minh là một bi kịch.

Chỉ nghe thấy Lâm Minh mở của ra quay người đóng cái “cạch” một tiếng.

Để lại những suy đoán qua loa của Hà Duy Hùng, nên bị dọa tới ngẩn tò te.

Anh ta không phải, cùng mình… vậy là gì chứ?

Sao lại bỏ mình ở bên ngoài!

Không đúng không đúng! Lâm Minh như thế không phải càng tốt à? Đúng ý anh ta, nếu không anh ta thật sự không chấp nhận được Lâm Minh bị Lê Nhược Vũ đả kích, nên thay đổi giới tính.

Tuy Hà Duy Hùng tự cho là chấp nhận khả năng cũng hông sai, càng không khinh thường đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần nghĩ tới Lâm Minh cũng thay đỏi thành dáng vẻ đó thì cám thấy kinh hồn rồi.

Hà Duy Hùng đang suy đoán, thì Lâm Minh đã mở cửa vào, giơ tay về phía anh ta.

Hà Duy Hùng nhanh chóng lùi về sau một bước, tránh xa móng vuốt của Lâm Minh, nhìn Lâm Minh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mình, giống như nhìn con cừu non đợi thịt, cuối cùng không chịu nổi nữa hét lên: “Lâm Minh! Cậu là súc vật! Lão tử coi cậu là an hem mà cậu lại muốn ngủ với tôi à!”

Gân xanh trên trán Lâm Minh giật giật, một cái thẻ phòng khác ở trong tay trực tiếp ném xuống đất, cái đầu đất của Hà Duy Hùng thật sự không lớn như bình thường, anh ta căn bản không có hứng thú với con trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK