Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Duy Hùng suy diễn lung tung, anh ta bị tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt làm cho mất hết tinh thần, Lê Minh Nguyệt vẫn không muốn nói chuyện với anh ta, Hà Duy Hùng còn sợ cô ấy sẽ chết ngạt trong gối.

“Em có chuyện gì thì nói với anh đi, chúng ta cùng nhau giải quyết” Hà Duy Hùng trở nên sốt ruột, Lê Minh Nguyệt lại không muốn nói gì cả, hay thật sự Lê Nhược Vũ xảy ra chuyện gì rồi?

“Không cần anh lo, đây là chuyện của em, không liên quan gì đến Nhược Vũ cả” Lê Minh Nguyệt dường như nhìn ra Hà Duy Hùng nghĩ đến chuyện gì cho nên cô ấy nói Nhưng trong lòng Hà Duy Hùng cảm thấy rất nặng nề, anh ta lôi Minh Nguyệt dậy, để mặt cô ấy đối diện mặt mình, lúc này anh ta mới phát hiện gối đã ướt sũng rồi, mắt của Minh Nguyệt sưng đỏ lên.

Hà Duy Hùng vừa tức vừa buồn cười nhìn cô ấy: “Em cảm thấy chuyện của em không liên quan gì đến anh sao?”

Lê Minh Nguyệt buồn rầu gật đầu, cô ấy chưa từng nghĩ Hà Duy Hùng sẽ tốt bụng đến thế.

“Không cần anh lo!”

“Rốt cuộc em có nhìn rõ thân phận của mình không?” Ánh mắt Hà Duy Hùng lóe lên chút ngờ vực kèm theo chút tức giận.

“Thân phận của em đều là giả! Hà Duy Hùng anh còn muốn em làm bia đỡ đạn bao lâu nữa?”

Tâm trạng của Lê Minh Nguyệt vốn đã không tốt, bị Hà Duy Hùng nói thế càng phiền lòng.

“Em cảm thấy anh coi em là bia đỡ đạn sao?”

Hà Duy Hùng cần chặt môi nhìn Lê Minh Nguyệt, nếu tâm tư bây giờ của anh ta vẫn giống trước đây thì sẽ lo lắng cho cô ấy như vậy sao?

Anh ta cũng không phải rảnh quá không có việc gì làm “Lẽ nào không phải sao? Em kết hôn với anh vốn là vì Lâm Minh và Lê Nhược Vũ”

Sắc mặt của Hà Duy Hùng trầm xuống, tâm tư lúc đầu của anh ta đúng là như vậy, EQ của Lê Minh Nguyệt đúng là thấp, bây giờ mà cô ấy vẫn nghĩ vậy: “Lê Minh Nguyệt, hôm nay em bị sao vậy?”

Lê Minh Nguyệt cắn chặt môi, dáng vẻ rưng rưng nước mắt, đôi mắt to dường như lúc nào cũng có thể rơi ra vài viên trân châu.

Hà Duy Hùng nhìn mà đau lòng, Hà Duy Hùng hít một hơi sâu, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều, lấy tay vuốt nhẹ gương mặt vẫn còn đọng lại ít nước mắt của Lê Minh Nguyệt, trán anh ta tì vào trán cô ấy: “Lê Minh Nguyệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết, anh có thể giúp em, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không?”

Lê Minh Nguyệt vốn đã tủi thân, bị anh ta hỏi như vậy, cô ấy khóc to ‘hu hư’, cô ấy trước nay ăn mềm không ăn cứng, cô ấy không chịu nổi người khác dịu dàng với mình, đặc biệt người này còn là người độc miệng Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng, đau lòng vuốt tóc cô ấy, nghe giọng cô ấy phát ra từng chút từng chút.

“Em…Hà Duy Hùng, em, bố em bệnh rồi…Hình như bệnh tình rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào em, nhưng em nên làm thế nào đây…”

Trong thôn bọn họ, đàn ông là trụ cột gia đình, anh trai cô không liên lạc được, gánh nặng cả gia đình đồn lên người cô, hơn nữa, cha mẹ cô luôn cảm thấy cô rất có tiềm năng, cô có thể đến thành phố làm việc, lương chắc chẩn rất cao, “Em lo lảng tiền chữa trị sao?” Hà Duy Hùng lập tức đoán ra suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt.

“Dạ..” Giọng của Lê Minh Nguyệt bưồn rầu: “Còn bệnh của cha nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK