Trần Hi Tuấn chưa kịp nói, Lê Nhược Vũ đã mở túi giấy mà Trần Hi Tuấn mang theo, ôm bụng bĩu môi: “Tôi đói quá, cậu mang theo cái gì?”
Trần Hi Tuấn sờ đầu Lê Nhược Vũ như đối với Hạ Ly vậy, biết cô không muốn trả lời, cậu ta săn sóc không nhắc tới nữa, lấy sữa nóng và bánh rán từ trong túi ra, là tự Trần Hi Tuấn đích thân mua nó từ nhà hàng yêu thích của Lê Nhược Vũ, giọng cậu ta ấm áp: “Ăn tạm cái này trước, lát nữa anh sẽ dẫn chị đi ăn đồ ngon”
Lê Nhược Vũ thực sự đói bụng, Trần Hi Tuấn mặc dù đã đến đây không bao lâu nhưng Lê Nhược Vũ đã họp từ trưa đến giờ, hận không thể cởi giày cao gót dưới chân ra rồi quăng sang một bên, rồi cầm bánh rán lên ăn.
Trần Hi Tuấn lại săn sóc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi giày cao gót của Lê Nhược Vũ, mở một chiếc túi khác và thay cho cô một đôi giày thể thao.
Lê Nhược Vũ có chút không thoải mái, cô muốn tự mình mang, nhưng lại bị ánh mắt của Trần Hi Tuấn ngăn lại, cô nhìn Trần Hi Tuấn làm xong, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bàn chân đang đau “Từ nay về sau đừng đế bản thân mệt mỏi như vậy, mới trở về đã chạy đến công ty” Trần Hi Tuấn đau lòng nhìn Lê Nhược Vũ, có chút trách cứ.
“Tôi đã hứa với cậu sẽ cùng nhau giúp cho ZO mạnh mẽ hơn. Đương nhiên, tôi không thể phá vỡ lời hứa của mình” Lê Nhược Vũ ăn bánh rán, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
Ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, có vẻ cũng không tôi “ZO ban đầu được tạo ra là vì chị. Chị có thể ở nhà nhiều hơn với Hạ Ly, em có thể nuôi hai người”
“Trần Hi Tuấn.
“Chị không cần phải nói cảm ơn với em, chị ở bên cạnh em là đủ rồi” Trần Hi Tuấn đứng dậy, nảm lấy tay Lê Nhược Vũ, hôn lên mu bàn tay cô “Trần Hi Tuấn, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chừng mực, nhưng cậu cũng biết thiết kế độc quyền của mỗi mùa hiện tại đều là chiêu bài của ZO, chuyện này không thể dừng lại được” Lê Nhược Vũ trở nên nghiêm túc, trong công việc cô cũng nghiêm khảc với chính mình. Ngay cả Trần Hi Tuấn khuyên cũng vô ích.
Trần Hi Tuấn bất lực gật đầu, Lê Nhược Vũ nhìn thì hiền lành yếu ớt, nhưng thực ra cô cứng đầu hơn bất cứ ai “Sau này cậu không cần chạy đến đây họp nữa. Quá đẹp trai sẽ dễ ảnh hưởng đến tỉnh thần của quân đội” Lê Nhược Vũ nói đùa với cậu ta “Hiếm khi chị khen em một lần” Trần Hi Tuấn cũng mỉm cười, nắm lấy tay Lê Nhược Vũ: “Hạ Ly sắp tan học rồi, chúng ta cùng nhau đi đón bé”
Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình hình như bị Lâm Minh bán đi, cuối cùng cũng tìm được khách sạn quẹt thẻ, may mà Lâm Minh còn có chút lương tâm để lại cho cô ấy một số tiền, nếu không cô thật sự bị Lâm Minh hại thảm!
Dù sao thì đến đâu hay đến đó, Lê Minh Nguyệt từ trước đến nay luôn tùy tiện, không hiểu lời người khác, gật đầu lung tung, sau khi vào phòng mới nhận ra mình đã thuê một phòng tổng thống đặc biệt lớn.
Lê Minh Nguyệt rất đau, nhưng nghĩ đến xe này là của Lâm Minh thì cũng thoải mái, Lâm Minh lừa dối cô ấy như vậy, cô ấy tiêu hết tiên của anh cũng là lẽ đương nhiên! Lê Minh Nguyệt nghĩ sôi máu, rồi đứng lên.
Đến tham quan căn nhà này, cô luôn thấy lạ, thế giới của người có tiền không giống nhau, tuy cô ấy gả cho Hà Duy Hùng nhưng cũng chưa từng đến nơi như thế này.
Nhưng may mắn cũng được mở mắt, nếu không thì đó là bà Lục đã viên to lớn này.
Lê Minh Nguyệt thích thú đi rửa cánh hoa, tất cả căng thẳng và lo âu trước đây đều tan biến hết.
Còn Hà Duy Hùng ở nhà chờ đợi, đợi rất lâu mà không thấy Lê Minh Nguyệt trở về, cũng lo lắng, lấy điện thoại mở âm lượng to nhất, vì nghĩ mình đã bỏ lỡ điện thoại của Lê Minh Nguyệt.