“Sau này anh rề có thường dẫn chị về đây không?” Hai mắt Lê Nhã Tuyết lấp lánh trái tim màu hồng.
“Có chứ, nếu như cô ấy muốn.” Lâm Minh thoải mái nói, trông anh chẳng khác gì người chồng dịu dàng đích thực.
Nhưng lời anh thốt ra lại khiến đôi đũa cứng đờ trên tay Lê Nhược Vũ, ý anh là sao?
Đôi mắt sáng ngời ấy dán chặt trên người anh không chớp, cô muốn tìm thấy thông tin gì đó từ mặt anh nhưng Lâm Minh quá bình tĩnh nên cô không thể nắm bắt được gì.
Lâm Minh muốn ly hôn cơ mà, anh cũng là người gửi bản thỏa thuận ấy cho cô. Nhưng bây giờ anh lại đột ngột xuất hiện ở nhà họ Lê và nói ra những điều đó…
Đừng nói với cô là anh đồi ý rồi à?
Cô lén lút cất giấy tờ ly hôn đi, cần thận nhét vào ba lô. Anh muốn chơi trò gì cô chấp hết, nhưng tờ thỏa thuận ly hôn này thì cô đã kí tên xong xuôi rồi.
“Chị ơi, sau này chị có thường về đây với anh rề không?”
Anh bỗng nắm lấy tay cô kéo về ngắm nghía, bàn tay rắn rỏi vuốt ve năm ngón tay nhỏ nhắn của Lê Nhược Vũ, đá quả bóng đó sang cho cô: “Sao em về nhà họ Lê không gọi anh đi với?”
‘Đùng’, đầu Lê Nhược Vũ nổ tung nhưng cô vẫn gắng gượng vờ như không Sao cả.
Gọi anh á? Đùa nhau!
Vợ chồng trên danh nghĩa, kết hôn ba năm chỉ gặp nhau đúng ba lần và vừa mới kí xong thỏa thuận ly hôn để trở thành người dưng nước lã, bộ thân nhau lắm hay gì.
Cô cố rút tay ra, cắn răng nói: “Anh đang đùa cái gì thế, chúng ta không thân nhau đến vậy đâu.”
Lâm Minh chính là tấm bia cô dùng đề ngả bài với gia đình khi cầm hợp động thỏa thuận ly hôn về đây, bây giờ anh lại diễn vai chân thành yêu tha thiết này thì nỗi oan này đổ hết lên đầu cô à.
Quả nhiên, Lê Nhược Vũ vừa nói hết lời thì ba người nhà họ Lê nhìn cô như quái vật.
Lâm Minh lại bất chợt cười: “Giận rồi hả?”
Lê Nhược Vũ ngu người, cô đang nói ra sự thật thôi mà, tức với giận gì ở đây?
Mãi đến khi vẻ mặt Lê Hải Thiên thay đổi, bực tức nhìn mình cô mới chợt hiểu ra, cô lại rơi xuống cái bẫy Lâm Minh đào sẵn rồi.
Anh đang cư xử như thể cô chính là đầu sỏ gây ra tất cả mọi vấn đề khiến cuộc hôn nhân này không được trọn vẹn.
“Nhược Vũ, vợ chồng phải biết bao dung cho nhau chứ.” Lê Hải Thiên tức tối nhìn cô, dạy dỗ: “Trốn ra nước ngoài đằng đẳng ba năm, đến lúc con phải kiểm chế lại tính tình nóng nảy của mình rồi. Vợ chồng chung sống với nhau không thể cáu kỉnh với người ta suốt ngày như vậy được.”
Khổ nhục kế của Lâm Minh đã thành công, cô đã là người sai từ trên xuống dưới trong mắt người nhà họ Lê rồi.
Lê Nhược Vũ không muốn nhịn, cô bực tức chọt đũa vào chén: “Hết vợ chồng ngay thôi.”
Dù sao hai người cũng đã kí tên lên bản thỏa thuận ly hôn rồi.
Lâm Minh cô, thong thả lên tiếng: “Em muốn ly hôn hả?” Nghe như kiểu anh không thể hiểu em đang nghĩ gì.