Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Viện trưởng Từ sốt ruột muốn giậm chân, ông †a thực sự đã gọi hết người qua đây rồi, viện trưởng Từ đột nhiên nhìn thấy Lê Nhược Vũ, cảm thấy dường như vẫn còn chút hi vọng, vội vã lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ của Lê Nhược Vũ: “Bà Lâm, bà qua đây xem đi, có người mà hai người muốn tìm không?”

Lê Nhược Vũ cũng lực bất tòng tâm mà lắc đầu.

Lâm Minh cười lạnh, nhìn viện trưởng Từ nói: “Xem ra không tìm được người rồi?”

“Không không không” Viện trưởng Từ vội vàng lắc đầu, tiền quỹ vận chuyển của bệnh viện vẫn còn trông cậy vào Lâm Minh, nếu như không có tập đoàn Lâm Thị, ngưồn điều trị và nhân tài của công ta đều không thể được nuôi sống “Lâm tổng, anh lại cho tôi thêm chút thời gian nữa, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích!”

viện trưởng Từ nghiến răng hứa hẹn.

“Nếu như không thể thì sao?”

“Vậy tôi sẽ khai trử hết những người này! Coi như là bù đắp cho bà Lâm!”

Viện trưởng Từ vừa nói, những y tá bác sĩ đó bỗng chốc ngấn ra, người vốn được sắp xếp chăm sóc cho Lê Nhược Vũ đều là những nhân tài trong bệnh viện, nếu như không phải thì cũng là người cũ cốt cán trong bệnh viên, viện trưởng Từ thực sự nỡ khai trừ hết bọn họ sao?

“Ừm” Lâm Minh đồng ý, nhíu mày: “Một ngày”

Còn chưa đợi Lâm Minh nói xong, một người phụ nữ đã đứng ra, đang sợ hãi đến nói cũng lắp bắp: n trưởng….người Lâm tổng cần tìm, đã từ.

chức rồi, chúng tôi ở bệnh viện này đã nhiều năm như thế, lại vừa hay là tuổi sinh con, viện trưởng Từ có thể nào đừng khai trừ chúng tôi.”

“Từ chức rồi?” viện trưởng Từ thấy rất kì lạ, ông ta không hề nhận được tin tức những người đó từ chức.

“Đúng vậy…Hôm đó tôi có việc, nghĩ là chỉ là thay thuốc mà thôi, nên mới để Tiểu Lâm đi thay, ai ngờ lại có chuyện này”

“Cha, mẹ!” Tiểu Cảnh chạy ra, đôi giày nhỏ cũng đã được mang vào ngay ngắn chỉnh tề, ngoan ngoãn nhìn hai người: “Anh trai chuyền nước xong thì chúng ta có thể đi khu vui chơi được không?”

Đôi mắt Lâm Minh hiền hòa trìu mến, cúi lưng xuống nhìn Tiểu Cảnh, an ủi nói: “Con về trước ở cạnh anh trai, cha mẹ sẽ về ngay thôi”

“Vâng ạ!” Tiểu Cảnh nhanh nháu đáp rồi lại chạy đi.

Bây giờ viện trưởng Dư mới ý thức được cơ hội của mình đến rồi, vậy là bắt đầu hỏi an y tá đang nói chuyện: “Cô làm sao mà làm được Y tá trưởng thế hả? Sao lại có thế tùy tiện đối người?

Nếu như vợ Lâm Minh có chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm nổi không?!”

Lê Nhược Vũ bị tiếng ồn của ông ta làm cho tỉnh giấc: “Việc bây giờ nên làm phải là tìm ra người y tá đã đổi thuốc chứ?”

“Đúng, đúng thết” viện trưởng Dư khẩn trương nói theo: “Đúng rồi…Tiểu Lâm phải không? Hồ sơ của cô ta ở đâu, nhanh đi tìm rồi mang qua cho anh Lâm xem”

Lúc này Lâm Minh mới gật gật đầu, nhưng mà họ ‘Lâm này, đột nhiên làm anh cảm thấy quen quen Những y tá khác cảm thấy không còn chuyện gì nữa, cũng được Lâm Minh đồng ý cho rời đi nên cũng bắt đầu tản ra, viện trưởng Dư cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cũng viện lý do rời đi “Lâm Minh” Lê Nhược Vũ hít một hơi sâu, anh vẫn chưa đồng ý đưa cô và hai đứa nhỏ đi khu vui chơi chơi, nếu như anh thực sự giận mà không đi thì chắc hai đứa trẻ sẽ cảm thấy tiếc nuối lắm.

Dáng vẻ hùng hố dữ dẫn của anh lúc nấy hình như cũng dịu xuống ít nhiều, còn cô y tá đó cũng đột nhiên từ chức, chứng minh rằng rõ ràng trong sự việc có uẩn khúc, Lê Nhược Vũ hoài nghỉ anh, cũng không phải không có lý do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK