Cảm thấy hơi đau lòng nhưng lại buồn cười nhiều hơn.
Lâm Minh thực sự đã nôn mửa thế này vì tàu lượn siêu tốc, điều này thật sự khiến cô vô cùng ngạc nhiên, mặc dù sức khỏe mỗi người khác nhau nhưng trong trí nhớ của cô, Lâm Minh luôn là một người đàn ông không sợ mọi thứ, cô vẫn nói sao không có gì làm khó được anh.
Lâm Minh nghỉ ngơi một chút, lấy giấy lau miệng, súc miệng băng nước khoáng mà Lê Nhược Vũ đưa cho, sắc mặt anh tái nhợt.
Lê Nhược Vũ sờ tay anh, không biết nên an ủi hay cười anh nữa.
Thay vào đó, Hòa Phong nhìn Lâm Minh một cách trống rỗng: “Cha bị làm sao vậy?”
Lâm Minh vẫy tay ra hiệu rằng mình không sao, không khỏi thay đối sắc mặt khi nhìn thấy tấm vé trên tay Lê Nhược Vũ, không ngờ phản ứng của bản thân mình với tàu lượn siêu tốc lại lớn như vậy.
“Anh không sao chứ?” Lê Nhược Vũ mím môi nhìn Lâm Minh.
“Không sao, đây chỉ là một tai nạn” Lâm Minh nghiêm nghị nói.
Lê Nhược Vũ buồn cười nhìn bộ dáng hung hang của Lâm Minh, bắt đầu đùa với anh: “Tai nạn sao? Vậy thì chúng ta lại đi một vòng nữa nhé? Dù sao chúng ta cũng đã mua vé rồi”
“Đi thêm một vòng nữa? Để làm gì?” Lâm Minh nhướng mày nhìn Lê Nhược Vũ, cố ý hiểu sai ý cô, Lê Nhược Vũ có nghĩ nếu nôn ra như thế này thì cô không có tâm trí dọn dẹp cho anh sao?
“Đi tàu lượn!” Hòa Phong nói Lâm Minh mỉm cười nhưng vẫn tiếp tục nhìn Lê Nhược Vũ: “Em làm sao vậy?”
Lê Nhược Vũ cứng họng không nói được lời nào, nếu cô nói gì đó, cô không biết Lâm Minh sẽ dùng cách gì để hiểu sai ý của cô.
Chuyện xảy ra khi Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt đi tới, thấy thế Lê Nhược Vũ liền ngừng nói chuyện, Lâm Minh lập tức mỉm cười lấy chiếc vé tàu lượn siêu tốc trên tay Lê Nhược Vũ đi về phía trước và đưa cho Hà Duy Hùng, nháy mắt nói: “Chơi vui lắm, hai người thử xem.
Lê Nhược Vũ ở bên quan sát tất cả, cong môi cười, Lâm Minh làm như vậy là để hãm hại người khác sao?
“Làm sao lại có tận bốn vé?”
“Có thể lên chơi hai “Sao đột nhiên cậu lại trở nên tốt bụng như vậy?” Hà Duy Hùng nghỉ ngờ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, có chút lo lắng Lê Minh Nguyệt đi tới, cong mới, kích động đứng lên: “Anh còn không dám ngồi sao? Chồng yêu!”
Hà Duy Hùng kích động: “Anh nói không chơi khi nào?”
“Hừ” Lê Nhược Vũ dẫn Hòa Phong và Tiểu Cảnh đến, Lâm Minh chợt nghĩ ra, không phải hai đứa nhỏ muốn chơi thêm sao? Lâm Minh đẩy hai đứa nhỏ lên: “Ở đây không thoải mái. Tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một lát. Cậu cầm lấy vé rồi dẫn Hòa Phong, Tiểu Cảnh đi theo chơi cùng chứ chỉ có hai người e là quá đơn điệu”
Lê Minh Nguyệt trở nên căng thắng: “Nhược Vũ? Em sao vậy? Có muốn chị dẫn em đi nghỉ ngơi một chút không?”
“Không được, cô đi chơi đi, tôi ở bên cạnh cô ấy là đủ rồi” Lâm Minh mim cười từ chối, vốn là để tách hai đứa nhỏ ra khỏi Lê Nhược Vũ, làm sao có thể để một Lê Minh Nguyệt làm cản đường được?