Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa Phong vươn tay lau miệng cho Chí Linh, Chí Linh cũng cười ha ha, cậu bé bập bẹ nói: “Bụng Chí Linh rất đói.”

Lâm Minh sờ cái đầu nhỏ của hai cậu bé: “Muốn ăn gì thì cứ chọn, nhưng cổ họng Chí Linh bị viêm không thể ăn lung tung”

“Dạ, Chí Linh là bé ngoan, cha cho ăn cái gì Chí Linh ăn cái đó.”

Lâm Minh nhận lấy thực đơn phục vụ đưa đến, còn chưa chọn món cho hai cậu bé thì thực đơn đang cầm đã bị Phan Kiều Như rút đi: “Lú em đặt chỗ thì đã đặt món cho bọn nhỏ, bây giờ đang lần lượt dọn thức ăn lên anh không thấy à?”

Phan Kiều Như nảm chặt tay, tức giận bất bình Lâm Minh bình tĩnh nhìn cô ấy rồi thản nhiên hỏi ngược lại: “Chắc em chỉ đặt phần ăn cho bốn người đúng không?”

Phan Kiều Như nghẹn họng nói không ra lời.

Không sai, cô ấy đã đặt phần ăn cho cặp đôi cộng thêm hai phần ăn trẻ em hoàn toàn giống nhau cho hai cậu bé, hoàn toàn không đủ để nhiều người thế này ăn.

Bởi vì cô ấy không nghĩ tới Lâm Minh đồng ý ăn cơm với cô ấy mà lại gọi luôn cả Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng đến, biến thành một bữa liên hoan “Anh Minh, anh biết rất rõ tấm lòng của em mà, sao anh cứ đối xử với em lạnh lùng như vậy?

Phan Kiều Như uất ức muốn khóc, nếu như Lâm Minh không nhận ra tâm tư của cô ấy mà gọi Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt tới cùng ăn cơm thì cô ấy còn có thể tự an ủi chính mình rằng anh thích náo nhiệt. Nhưng rõ ràng anh đã nhận ra mà vẫn gọi bọn họ tới, rõ ràng là có ý từ chối cô ấy.

Tại sao anh cứ không quan tâm đến mình, từ nhỏ là vậy, bây giờ vẫn là vậy, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt?

Trước đây bên cạnh anh có người phụ nữ khác nên cô ấy vẫn không dám vượt quá giới hạn, không cầu mong thứ gì xa vời Nhưng anh đã ly hôn ba năm, bây giờ cô ấy ra sức giành lấy cơ hội cho mình là sai sao?

“Anh Minh, anh lại không để ý tới em rồi, anh có thể tôn trọng em một chút khôn: han Kiều Như giậm chân, cô ấy nói chuyện với anh thì anh lạnh lùng, nhưng vừa rồi chỉ một bóng lưng của một phụ nữ lại có thể khiến anh vội vàng chạy đi, chẳng lẽ cô ấy còn không bằng một người phụ nữ xa lạ?

Lâm Minh gọi cho hai cậu bé hai phần đồ ăn cho trẻ con khác nhau, lúc này mới ngước lên nhìn cô ấy rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

“Người phụ nữ kia là ai2 Rốt cuộc là ai vẽ?”

Lâm Minh chỉ nói một nửa khiến Phan Kiều Như không đoán ra được, cô ấy cứ cảm thấy khó chịu cạnh anh nhiều năm qua cũng cho anh có phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?

Lâm Minh hơi khựng lại nhưng vẫn không trả Phan Kiều Như không hiểu ý trong lời anh nói, nhưng Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt hiểu.

Lê Minh Nguyệt đứng phảt dậy, mắt sáng lên: “Là Nhược Vũ trở về sao?”

Lâm Minh gật đầu.

Hai tay Lê Minh Nguyệt nắm chặt, làm động tác vô cùng hăng hái, không chú ý đụng cùi chỏ vào xương sườn Hà Duy Hùng: “Quá tuyệt! Tôi biết nhất định Nhược Vũ sẽ trở về mà.”

Hà Duy Hùng ôm xương sườn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi mảng: “Em kích động thì cứ kích động đi, đánh anh làm gì, anh nợ em à?”

Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, còn tốt bụng xoa nhẹ hai cái cho Hà Duy Hùng.

Nhược Vũ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK