James cũng không nói thêm câu nào nữa, ông ta tùy ý gật đầu một cái rồi nhìn về phía Trần Hi Tuấn: “Cha đã đồng ý chuyện của con, bây giờ cha cho con ở lại đây một tuần”
Nói xong ông ta lắc đầu rời đi, Trần Hi Tuấn nở một nụ cười yếu ớt nhìn thật kĩ Lê Nhược Vũ đứng trước mặt, trong ánh mắt cậu ta tràn ngập sự quyến luyến, cậu ta trốn tránh cô lâu như vậy, bây giờ cậu ta phải trực tiếp đối mặt với cô, cậu ta thấy cũng không khó khăn lắm.
Chẳng qua kể cả có như thế nào thì cậu ta vấn yêu Lê Nhược Vũ.
Lúc Lê Nhược Vũ mới đến nước Mỹ cậu ta cứ nghĩ mình có cơ hội, vốn dĩ cậu ta nói Lê Nhược Vũ có từ từ chấp nhận cậu ta và Trần Hi Tuấn cho rằng một ngày nào đó cô sẽ bị cậu ta làm cảm động nhưng cậu ta quên mất cảm dộng không phải là tình yêu.
“Thật sự Lâm Minh rất tốt?” Trần Hi Tuấn giả vờ bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng anh như có một dòng sóng lớn bao quanh Lê Nhược Vũ mỉm cười, cô hơi đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng quật cường của Trần Hi Tuấn, nhưng cô chỉ có thể nhân nhịn, vì cô coi Trần Hi Tuấn là người thân của mình, cậu ta giống như người em trai, nhưng mọi chuyện chỉ có thể đến đó thôi.
Đặc biệt là bây giờ cô không muốn để cho Trần Hi Tuấn hiểu lầm.
“Lâm Minh không tốt, anh là một người rất ngang ngược, không phân biệt đúng sai” Lê Nhược Vũ mím môi, cô chăm chú nhìn cậu ta rồi nói tiếp: “Nhưng mà Trần Hi Tuấn, trong tình yêu không phải như anh nghĩ, em nợ anh một câu xin lỗi, bây giờ em nhất định phải nói ra.”
Cho đến bây giờ Lâm Minh làm việc rất nhanh, Phan Kiều Như vừa mới về đến nhà thì Lâm Minh đã khiến cho mọi người tạo áp lực cho công ty Phan Gia, cổ phiếu của công ty Phan Gia rơi xuống cực điểm.
Mà trong lòng ông Phan đã mơ hồ phát hiện ra một đầu mối nào đó nhưng ông ta không dám suy nghĩ nhiều, trên khuôn mặt già nua của ông ta tràn đầy sự lo lắng, ông ta và nhà họ Lâm quen nhau cũng hơi thân, nên chắc là Lâm uân sẽ không làm chuyện này với ông ta.
Cho đến khi tập đoàn Lâm Thị bắt đầu ra mặt chèn ép công ty Phan Gia thì ông Phan mới kịp thời phản ứng, bọn họ đã đắc tội Lâm Minh.
Nhưng mà ông ta đắc tội về việc gì với Lâm Minh vậy, ông Phan suy nghĩ mãi cũng không tìm ra nguyên nhân, Tập đoàn Lâm Thị là một cây to lớn, bọn họ bám vào một ít tình bạn quen biết với nhà họ Lâm để lấy chút lợi ích cho công ty Phan Gia, bya giờ trong một thời gian ngn đã biến mất hoàn toàn.
Ông Phan không cam lòng, ông ta dẫn theo người đến gặp mặt Lâm Minh để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng ông ta sờ bụi trên áo mình vì kể cả vạt áo của Lâm Minh ông †a cũng không nhìn thấy.
Nhưng mà trợ lý Lưu nhắc nhở một câu: “Ông về hỏi thử xem con gái cưng của ông đã làm chuyện gì đi” Bây giờ ông Phan giống như: người vừa tỉnh táo lại, trong lòng ông ta tràn ngập lửa giận đi về nhà.
Mà hai hôm nay Phan Kiều Như ở nhà thấy Lâm Minh không có động tĩnh gì thì cô ta rất vui vẻ.
Chắc là lúc đấy Lâm Minh tl ïy có Lê Nhược Vũ ở đó lên mới không ra mặt nói chuyện thay cô ta, nên mới ở trước mặt mọi người nói cô ta như vậy, mà anh dẫn cô ta về nhà mà Lê Nhược Vũ lại không biết chuyện này, có nghĩ là anh chưa bỏ cô ta.
Cô ta thoải mái nắm trên ghế sofa xem tivi, trong lòng cô ta cảm thấy rất ngọt ngào, nếu như mấy ngày nữa Lâm Minh vẫn như thế này thì cô †a có thể đi ra ngoài, đến lúc đó cô ta sẽ đến giải thích chuyện này với Lâm Minh, nhất định Lâm Minh sẽ không đối xử tuyệt tình với cô ta, vì nếu anh đối xử tuyệt tình với cô ta thì tại sao khi biết cô ta làm nhiều chuyện sai như vậy anh vẫn bảo vệ dẫn cô ta về nhà.
Trên mặt ông Phan tràn ngập sự tức giận đùng đùng đi vào trong nhà nói: ‘Phan Kiều Như!”
Đột nhiên Phan Kiều Như hoảng sợ, trong lòng cô ta có một dự cảm không tốt, trong nháy mắt cô ta nhảy xuống ghế sofa, cô ta nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cha nhưng cô ta không biết ông ta xảy ra chuyện gì.
“Có phải con đã làm một việc gì sai làm cho Lâm Minh ghét không?”