Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm thật sau vào gương mặt của cô, dường như không bỏ sót một biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô: “Theo như cô nói thì những thứ này là giả, tôi phải tin cô!”

Nước mắt vẫn còn tồn đọng trên gương mặt của cô, nhưng cô vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Không cần thiết” Cô khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ, dường như có một cơn gió có thể thổi bay: “Mấy tháng vừa qua, anh chơi đã đủ chưa? Nhân dịp chuyện này xảy ra, anh có thể thu tay lại được rồi.”

Bởi vì anh trả thù đã thành công, tôi đã rơi vào sự dịu dàng và tình yêu của anh, bây giờ, cô chỉ cảm thấy bản thân tuyệt vọng vô cùng…

Nhưng cô sẽ không nói cho anh biết, bởi vì đây chính là tôn nghiêm và bí mật cuối cùng của cô.

“Kết thúc? Ly hôn? Để cho cô cùng với Hạ Đông Quân được ở bên nhau?”

“Đúng thì thế nào, so với anh thì anh ấy tốt hơn rất nhiều”.

Lâm Minh cực kỳ tức giận, anh nói liên tiếp ba từ được: “Nếu cô đã muốn được ở bên cạnh cậu ấy, để được ở bên nhau với cậu đến như vậy, được, tôi sẽ thành toàn côi”

Mặt anh lạnh lùng kéo cô ra bên ngoài.

Người giúp việc thấy cậu chủ đùng đùng nổi giận cũng không dám bước đến ngăn lại, chỉ dám nhìn từ xa.

“Lâm Minh! Anh buông tay ra, anh dẫn tôi đi đâu?” Sức lực của anh khá lớn khiến cho cổ tay đang bị anh nắm lấy của cô bị đau.

“Tôi dẫn cô đến gặp người trong lòng của cô”. Anh nhét cô vào ghế phụ, sau đó anh bước qua cửa bên để lên xe, tiếp đến anh khóa cửa xe lại, khởi động xe, rồi dùng sức giẫm vào chân phanh thật mạnh.

Anh lái xe với vận tốc cực kỳ nhanh, liên tiếp muốn va chạm vào các xe khác, sau vài giây anh mới lái lách qua làn đường khác, mới thoát khỏi nguy hiểm.

Trái tim của Lê Nhược Vũ muốn nhảy đến cổ họng: “Lâm Minh, anh bị điên rồi!”

“Tôi đúng là bị điên rồi!” Tôi bị điên nên mới muốn giữ em lại bên mình.

Rốt cuộc thì chân ga cũng được đạp xuống, Lê Nhược Vũ thét lên một tiếng cực kỳ chói tai.

Cuối cùng xe dừng ngay dưới lầu của công ty đá quý Giang Gia, bây giờ đã qua thời gian làm việc, gần như không còn người nào ở nơi này.

Trên tầng cao của tòa nhà vẫn còn sáng đèn, Hạ Đông Quân vẫn còn ở lại tăng ca.

Lâm Minh cởi bỏ an toàn của cô ra, tay anh nâng cằm dưới của cô lên, ép buộc cô phải nhìn lên trên tầng đấy: “Cô có nhìn thấy không, cậu ấy đang ở bên trong đó, không phải là cô rất muốn được gặp cậu ấy sao?”

Cô mắng nhiếc anh bằng lời lẽ nặng nề: “Đồ tâm thần!”

Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, cô không muốn ở nơi này dây dưa với anh, nhưng với sức mạnh khá lớn của anh, căn bản là cô không thể thoát ra, chiếc cằm trắng nõn của cô đã bị anh làm cho đỏ lên.

Anh mở miệng châm chọc: “Chậc chậc, tôi sờ một chút cũng không được sao, chỉ có Hạ Đông Quân thì mới có thể chạm vào tất cả sao? Vậy thì tôi phải làm một chút gì đó mới được”.

Anh thả tay đang nắm lấy chiếc cằm của cô ra, nhưng tay vẫn đặt ở bên trên quần áo trước ngực cô.

Anh dùng sức kéo mạnh, quần áo mỏng manh được mặc ở nhà của cô đã biến thành một khối vải vụn.

Trên ngực của cô mấy vết hôn cùng với dấu tay đỏ tươi làm chướng mắt anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK