Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhã Tuyết mừng rỡ nhảy cẵng lên: “Anh rể tới rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Vậy cô còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi nói cho ba tôi!”

Cô giúp việc ấm ức muốn chết, rõ ràng là cô hai kéo mình mà.

Lê Nhã Tuyết vừa buông lỏng tay ra là cô giúp việc chạy đi ngay.

Lê Nhã Tuyết ngẩng đầu lên, lại trông thấy Lê Nhược Vũ và Lâm Minh sóng vai nhau đi tới.

Thực ra Lê Nhược Vũ không hề thấp, cao 1m65, cao hơn rất nhiều so với Lê Nhã Tuyết chỉ 1m58, chiều cao của Lê Nhược Vũ rất vừa đối với con gái. Có thể là vì Lâm Minh quá cao nên trông bóng dáng cô khá yểu điệu khi đứng cạnh anh.

Lâm Minh bỗng nhiên đặt tay lên vai cô, ôm cô đi vào trong.

Lê Nhã Tuyết nở nụ cười, nhanh chóng chạy qua rồi dừng lại trước mặt hai người: “Anh rể, sao anh cũng tới thế ạ.

Với người ngoài, Lâm Minh bao giờ cũng kiệm lời như vàng, anh nhìn qua Lê Nhược Vũ, đầu ngón tay không nhẹ không nặng gõ lên vai cô: “Về cùng em ấy.”

Lúc này Lê Nhã Tuyết mới kéo tay Lê Nhược Vũ lại: “Chị ơi, sao chị đến sớm vậy, vẫn chưa đến giờ ăn cơm tối mà.”

“Lúc em gọi điện thoại thì chị đang ở trên đường nên đến đây luôn.”

“Chị, kể từ khi chị về nước, em không được gặp chị lâu lắm rồi.” Lê Nhã Tuyết dắt tay Lê Nhược Vũ đến chiếc ghế sô pha bên cạnh, ríu rít nói chuyện phiếm, nhưng ba câu thì có đến hai câu không rời Lâm Minh: “Đúng là ai lấy chồng rồi cũng khác.”

Vừa xuống máy bay thì lại phải ngồi xe, cả người cô vốn đã hơi mệt mỏi, giờ lại thêm Lê Nhã Tuyết làm ẩm như vậy, không có tinh thần lắm.

Nhưng dẫu sao Lê Nhã Tuyết cũng là em gái của cô, Lê Nhược Vũ vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.

Lâm Minh nhận ra vẻ mệt mỏi của cô, trực tiếp đưa tay kéo Lê Nhược Vũ ra khỏi ghế sô pha vào lồng ngực mình: “Cô ấy ngồi máy bay suốt một ngày, rất mệt mỏi, anh mang cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước.”

Lâm Minh cũng không nhìn Lê Nhược Vũ mà trực tiếp ôm Lê Nhược Vũ đi vào phòng của cô.

Lần trước Lâm Minh không chỉ vào thăm phòng của cô mà còn đã ngủ lại đây, lần này Lâm Minh đến đã là ngựa quen đường cũ. . ngôn tình hay

“Thả tôi xuống, tôi không có mệt như vậy, vẫn còn hơi sức để đi mấy bước.”

“Không thả.” Anh thích ôm cô.

Phòng ngủ của Lê Nhược Vũ không khóa, anh chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.

Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn không giống với lần trước, nó trống không giống như vừa bị ai đó cố ý dọn dẹp, không còn thứ gì.

Trên giường, ngoại trừ ra trải giường ra thì chỉ có một tấm thảm nhung đã được gấp gọn, ngay cả chăn mền cũng đều đã được dọn dẹp.

Hai người đều ngây người ra, Lâm Minh thả cô lên trên giường: “Cô nằm đây nghỉ ngơi một lúc đi, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ gọi.”

Cô không muốn ngủ: “Không có chăn bông, ngủ lạnh lắm.”

Anh cũng cởi giày ra, nằm vật xuống bên cạnh cô, cởi cúc áo khoác ra rồi vững vàng ôm chặt cô vào trong ngực mình, sau đó anh kéo chăn lông đắp lên: “Tôi ôm cô thì sẽ hết lạnh.”

Nhiệt độ cơ thể của Lâm Minh rất cao, giống như một cái lò sưởi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK