Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bấy giờ cô mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn của anh. Nhưng trong đôi mắt cô bình tĩnh như lúc trước, không hề tồn tại một chút dao động nào vì anh.

Thấy động tác nhỏ thân mật giữa hai người thì đầu óc Lưu Ly càng muốn nổ tung hơn, cô ta gần như phát điên nhào về phía Lê Nhược Vũ.

Lâm Minh không ngờ rằng Lưu Ly lại thình lình ra tay như thế, anh chưa kịp ngăn cản thì hai cánh tay Lưu Ly đã tóm chặt lấy cánh tay của cô, mười ngón tay găm sâu vào da thịt cô: “Lê Nhược Vũ, tất cả đều là do mày! Cái gì cũng do mày hết! Nếu không phải tại màythì vốn dĩ tao cũng đâu cần phải rời bỏ quê hương dạt ra nước ngoài!”

“Buông tay ra!”

“Lê Nhược Vũ, tao hận mày chết đi được, chỉ cần tao còn có thể về đây thì nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Lê Nhược Vũ chịu đựng cảm giác đau nhức trên cánh tay mình, cô cười lạnh nhìn Lưu Ly rồi từ từ nhếch môi vẽ lên nụ cười: “Là chính cha cô muốn đưa cô ra nước ngoài mà, tôi cũng không phải mẹ cô, không có tư cách phản đối cha cô.”

Lưu Ly tức ngực khó thở, cô ta giơ tay ý đồ tát Lê Nhược Vũ, nhưng mà “bốp…” một cú tát.

Cuối cùng lại hạ cánh trọn vẹn trên má chính mình.

Cái tát kia là chính tay Lâm Minh ban tặng cô ta.

Vẻ mặt Lâm Minh xám xịt cứu Lê Nhược Vũ thoát khỏi móng vuốt của cô ta.

Anh đỡ lấy cổ tay Lê Nhược Vũ quan sát, quả nhiên trên cánh tay cô còn in hằn một vết nhéo tím xanh to đùng.

Thấy Lưu Ly vẫn còn định kéo Lê Nhược Vũ thì Lâm Minh sải chân đá văng Lưu Ly đi: “Vậy cả đời này.

cô đừng mơ về chuyện quay về nữa, cô mà muốn về thì tốt nhất cũng nên trốn tôi cho kỹ, đừng để tôi biết được, nếu không, cô trở về một ngày thì tôi sẽ thao.

túng cổ phiếu nhà họ Lưu các người xuống mười phần trăm.”

Lưu Ly loạng choạng ngã ngồi dưới đất, cô ta không thèm để ý hình tượng nữa mà ngoác mồm khóc rống lên.

Lâm Minh chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, thế mà lần đầu tiên anh ra tay lại dành cho cô ta.

Lúc này cha Lưu mới vội vàng chạy đến, sai vệ sĩ đỡ Lưu Ly đứng dậy từ dưới đất rồi thụt lùi tạo khoảng cách với nhóm người Lâm Minh và Lê Nhược Vũ.

Ban đầu ông ta để Lưu Ly chạy đến đây là vì muốn xem, rốt cuộc tình cảm của Lâm Minh dành cho con gái mình còn lại nhiều hay ít.

Rốt cuộc đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không đến mực thật sự vì việc hôn nhân của Lê Nhược Vũ bị phản bội, ra ngoài ngoại tình mà quyết định tách rời khỏi nhà họ Lưu, hơn nữa, khi Lâm Minh còn nhỏ, anh còn từng cứu ông ta.

Nể mặt chuyện của quá khứ, Lâm Minh nếu có thái độ mềm mỏng chút đối xử với Lưu Ly, ông ta sẽ không đưa Lưu Ly ra nước ngoài. Rốt cuộc nhà họ Lưu cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, đưa ra nước ngoài, ông ta cũng luyến tiếc.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Một câu cũng không nói được thì thôi đi, lại còn khiến Lâm Minh tức giận như này.

“Quân à, con đừng nóng giận, đứa nhỏ Lưu Ly này từ nhỏ đã luôn độc mồm độc miệng như vậy, thật ra không có ý xấu.” Bố Lưu vội vàng tiến lên giúp con gái mình nói chuyện, thật sự sợ Lâm Minh đã tức giận, nhà họ Lưu từ trên xuống dưới đều bị xui xẻo theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK