Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm của hai người rồi lại nhìn Lâm Minh: “Trợ Lý của anh đâu? Không đem theo gì cả, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”

Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Đem theo em là đủ rồi.

Những lời yêu thương bất ngờ nói ra luôn là điều khiến cho không ít phụ nữ cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi Lê Nhược Vũ nghe thấy lại chỉ có cảm giác buồn nôn, cô giả vờ như mình không nghe thấy: “Đi thôi.”

Nụ cười của Lâm Minh nhạt đi mấy phần, anh nắm chặt lấy tay cô, nói gì cũng không chịu buông ra.

Phía trước có chút ồn ào, mấy người vệ sĩ đang đi theo một người phụ nữ vào bên trong.

“Bố, con không đi! Con không đi đâu! Bố đừng đuổi con đi, con hứa con sẽ ngoan, có được không, con xin thể!” Cô gái đó kêu lên: “Con xin bố đó, bố, đừng đuổi con đi! Không phải bố thương con nhất sao, bố để con mình ra nước ngoài sinh sống, bố chịu được sao? Con cầu xin bố đó, đừng có đuổi con đi, có được không bố?”

Người đàn ông lớn tuổi đứng yên một chỗ: “Lưu Ly, bố càng thương con thì lại càng không thể giữ con ở lại đây được.”

“Bố! Nếu như bố nhất quyết đuổi con đi, con sẽ hận bố!”

“Thà rằng con hận bố còn tốt hơn là con lại làm ra những chuyện hại người hại mình kia.”

Người đang bị vệ sĩ áp đi kia là Lưu Ly, còn người đàn ông đang nói chuyện, chính là bố của cô ấy.

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ, Lê Nhược Vũ hơi khựng lại, lồng ngực cô xiết chặt.

Chuyện hại người hại mình?

Chẳng có lẽ nào, chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, cũng là do Lưu Ly lên kế hoạch sao?

Cô cũng từng điều tra qua, theo dõi từ quán bar đến khách sạn, nhưng không tìm ra được bất cứ chuyện gì, ba người đàn ông đã bắt cô hôm đó, hình như đã rời khỏi thành phố này.

Lâm Minh cho rằng cô để tâm đến chuyện giữa mình và Lưu Ly, nên anh liền kéo cô lại bên cạnh mình, đi ngang qua Lưu Ly.

Lưu Ly cũng phát hiện ra bọn họ: “Lâm Minh!”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đối với Lưu Ly mà nói, Lâm Minh giống như một nguồn năng lượng, cô ta liều mình hất tay vệ sĩ ra, xông đến trước mặt anh.

Kể từ sau khi cuộc nói chuyện đó kết thúc, cô ta cũng chưa gặp lại Lâm Minh lần nào, cho dù biết anh ấy không có tình cảm gì với mình, thậm chí còn muốn hủy hoại mình, cô vẫn không thể buông bỏ Lâm Minh.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Minh, Lưu Ly vượt qua các chướng ngại ở phía trước, đứng trước mặt Lâm Minh: “Quân!”

Lâm Minh nhìn cô ta một cái, từ từ che chở cho.

Lê Nhược Vũ ở phía sau mình, tỏ ý muốn bảo vệ cô.

Trái tìm Lưu Ly tan nát, cô chỉ là đứng trước mặt bọn họ mà thôi, anh ấy lại cứ phải bảo vệ Lê Nhược Vũ như thế này sao?

Lưu Ly nuốt không trôi ngụm khí này, quay lại nhìn về phía Lê Nhược Vũ nói chuyện: “Sao cô vẫn còn mặt mũi đứng cạnh anh ấy vậy, chuyện giữa cô và Hạ Đông Quân đang gây xôn xao khắp mọi nơi, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”

Lê Nhược Vũ tưởng rằng Lưu Ly đang nói đến chuyện bức ảnh mấy tháng trước: “Chuyện đã xảy ra mấy tháng trước rồi, cô cần gì phải giữ mãi không buông, càng huống hồ, bức ảnh đấy rốt cuộc là do ai chụp, là ai xuyên tạc sự thật, trong lòng cô không biết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK