Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ cứ liên mồm nói là cô sai, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người trong nhà hàng cao cấp.

Lê Nhược Vũ cảm thấy phiền phức, cầm túi bước đi.

Nhưng người phụ nữ kia lại giữ cô lại, nói: “Cô làm con trai tôi bị thương, cô không được đi!”

Lê Nhược Vũ rút tay về, vẻ mặt chế giễu nhìn chị ta: “Vậy chị muốn thế nào? Đần tiền hả?”

Người phụ nữ không ngờ được cô sẽ nói như vậy, ngây người, sau đó lập tức nói: “Như thế cũng không phải không được.”

Nụ cười châm chọc của Lê Nhược Vũ càng sâu: “Bên này hẳn là có camera theo dõi, chúng ta lấy băng ghi hình đến đồn công an đi, xem phải bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ không quyt đâu.”

Cô có thể đối tốt với những người hiển lành đáng thương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để loại người vô lại này bắt chẹt.

Người phụ nữ lớn tiếng kêu lên: “Cô làm con tôi bị thương rồi còn dọa dẫm báo cảnh sát đúng không? Có còn đạo trời không? Có còn phép vua không!”

Từ đứa bé đi đường không có mắt đã biến thành làm con chị ta bị thương rồi, Lê Nhược Vũ rất muốn Cười: “Thời đại phong kiến đã sụp đồ lâu rồi, bây giờ không ai dùng phép vua nữa, mà dùng pháp luật.”

Chồng của người phụ nữ ăn mặc đẹp hơn một chút, còn ra hình người, thế nhưng ánh mắt thì chẳng khác gì nhau, ánh mắt của cả nhà ba người này đều xấu xa giống hệt nhau.

Người đàn ông nãy giờ vẫn không nói chuyện, nhưng lại dùng ánh mắt trần trụi nhìn cô.

Lê Nhược Vũ thấy thế thì rất buồn nôn, muốn rời khỏi nhưng người phụ nữ kia lại ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân cô, vừa khóc vừa gào, không đề cho cô đi, nói cô bắt nạt người khác.

Và lại bên cạnh còn có một đứa bé trai ôm trán đang khóc, ngược lại như vậy cũng có chút đáng tin.

Một số người không biết sự thật có thể sẽ nhìn sang, cảm thấy Lê Nhược Vũ không đúng, tiến lên giúp người một nhà đáng thương kia nói chuyện.

Kết quả những người đã theo dõi toàn bộ quá trình không thể chịu đựng được nữa, đứng về phía Lê Nhược Vũ, kể lại sự thật một lần nữa.

Tình thế lập tức trờ nên nghiêng về một phía, tất cả mọi người đều chỉ trích gia đình ba người kia ăn vạ.

Lê Nhược Vũ bị người phụ nữ quấn lấy không có cách nào thoát thân, cô thật sự không còn cách nào khác đành lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Chưa kịp mờ khóa điện thoại, người phụ nữ đột nhiên thả tay ra, chạy về phía người đàn ông vừa đi tới, vừa khóc vừa kêu: “Hạ Đông Quân, bọn chị là người thân của cậu đây, cháu trai của cậu bị người ta bắt nạt đây này, có quan tâm không!”

Hạ Đông Quân.

Cái tên này đã kích thích màng nhĩ của Lê Nhược Vũ.

Quay đầu lại nhìn, thì ra đúng là Hạ Đông Quân.

Khi Hạ Đông Quân nhìn thấy tình cảnh này, đại khái cũng biết chuyện gì đã xảy ra, anh tránh né sự đụng chạm của người phụ nữ, đi tới trước mặt Lê Nhược Vũ, ôn như hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô lắc đầu: “Em không sa Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đứa nhỏ bị điện thoại đập trúng, cứ khóc mãi.”

“Vậy mặt của em bị làm sao thế này?” Hạ Đông Quân bước tới muốn lau đi vết bẩn do bị tay của đứa nhỏ bôi bần trên mặt cô, nhưng đột nhiên ý thức được thân phận của hai người, lại chậm rãi thu tay về.

Anh lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Lau mặt đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK