Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trên người Lâm Thùy Ngọc có 1 vết bớt hình trái tim ở ngay sau gáy:”

Lâm Minh lắc đầu, ánh mắt đầy nghỉ ngờ hơn, anh và Lâm Thùy Ngọc chỉ là tình 1 đêm, ai sẽ để ý nhìn cô ta chứ, hơn nữa chuyện đã qua lâu vậy rồi, cho dù có thật thì anh cũng không nhớ, nhưng hình như sau gáy Lâm Thùy Ngọc có 1 vết bớt hình trái tim thật.

Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh, cố gắng áp chế cảm xúc lẫn lộn trong cô: “Anh rất thích hôn chỗ đó, có phải vì sau gáy em cũng có 1 vết bớt như vậy không?”

“Anh còn không nhớ dáng vẻ Lâm Thùy Ngoc như thế nào, gáy Lâm Thù Ngọc có vết bớt gì anh càng không nhớ.”

Giọng điệu Lâm Minh rất thành thật, còn có 1 chút ngạc nhiên, e rằng là Lâm Thùy Ngọc nói cho Lê Nhược Vũ biết, cô ta cố tình làm cho Lê Nhược Vũ suy nghĩ sai lệch đi, trước đây anh không hề quan tâm, ai ngờ Lê Nhược Vũ đã hiểu lầm chuyện này rất lâu rồi “Em không phải người thay thế của Lâm Thùy Ngọc” Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh, cô không biết có nên tin anh không, cô có thể chấp nhận trước đây anh qua lại với người phụ nữ khác, nhưng chuyện của Lâm Thùy Ngọc khiến cô vô cùng khó chịu, nghĩ đến là cảm thấy vô cùng kinh tởm.

“Đương nhiên không phải rồi, mọi thứ trên người em anh đều thích” Ánh mắt Lâm Minh chân thành tha thiết, ôm Lê Nhược Vũ và hôn tóc cô.

Người Lê Nhược Vũ có lúc cứng đơ nhưng rất nhanh cô lại thả lỏng, nhẹ nhàng đứng dậy, không làmgì “Em ghen sao?” Lâm Minh nhướng mày, ngẩng mặt Lê Nhược Vũ lên, trán anh chạm vào rán cô: “Sao em không hỏi anh từ sớm chứ, trước đây cũng không nghe anh giải thích”

“Em hỏi qua rồi..là anh cứ nói quanh co, chưa từng thành thực trả lời em” Ánh mắt Lê Nhược Vũ buồn bã “Là lỗi của anh, do anh không hề để tâm”

Lâm Minh gật đầu, anh không nghĩ rằng chuyện của Lâm Thùy Ngọc lại ảnh hưởng lớn như vậy với Lê Nhược Vũ. Cô ta đã chết rồi, anh không muốn nhắc đến cô ta cho nên mới làm Lê Nhược Vũ hiểu lầm lâu như vậy. (Bên trên nói Lâm Thùy Ngọc gãy tay vào viện, ở đây lại nói cô ta chết rồi, rốt cuộc cô ta đang như thế nào??) Trong lòng Lê Nhược Vũ cảm giác giống bỏ được tảng đá xuống, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, cô rất để tâm đến chuyện này, cô để tâm chuyện Lâm Minh yêu cô là vì xem cô thành người khác.

Đối với chuyện này, dù là bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chịu nối, hơn nữa tình huống lúc này..là Lâm Minh muốn con của họ cứu con của Lâm Thùy Ngọc.

Cô hiếu lầm, cô ghen nhưng cũng đau lòng, cô là 1 người mẹ cho nên muốn bảo vệ con mình. Đây là chuyện thường tình, cho nên cô chỉ muốn đưa 2 đứa con trong bụng rời đi nhưng không có cách nào cả.

“Em tha thứ cho anh được không? Trước đây là do anh cứ dính líu không rõ ràng nhưng từ khi có emrồi, anh đều luôn giữ mình trong sạch”

“Giữ mình trong sạch?” Lê Nhược Vũ bật cười vì lời nói này của Lâm Minh,: “Lời này anh cũng nói được sao? Lê Nhược Vũ nhướng mày.

Lâm Minh nắm tay cô đặt vào ngực mình, hơi ẩm từ ngực qua sơ mi truyền vào tay của Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ muốn bỏ tay ra nhưng bị Lâm Minh giữ chặt tay lại.

Lâm Minh cười: “Có phải anh giữ mình trong sạch…hay là em tự mình kiểm hàng đĩ? Xem rốt cuộc anh có giữ mình như ngọc vì em không”

Lê Nhược Vũ không nói nổi gì vì lời nói của Lâm Minh, cô lườm anh nói: “Không phải anh muốn đưa con đi khu vui chơi sao?”

Trần Hi Lam ở trong khách sạn, từ sau khi gọi điện cho Lê Nhược Vũ xong, cô ta đã hết buồn ngủ rồi, trong đầu hỗn độn, không phải Nhược Vũ đã đồng ý ở bên cạnh anh trai mình rồi sao, tại sao lại liên quan đến Lâm Minh.

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải Trần Hi Tuấn biến thành công tử Bạc Liêu sao? Lê Nhược Vũ là cái gì chứ? Còn dám bắt cá?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK