Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng có vẻ mọi người đều không vui khi cô bé đến vườn hoa này, bà nội đang năm trên giường bệnh, ai cũng đều không chút biếu tình nào, suốt này cau có, cô bé rất không thích Dù ở nhà ở Mỹ hay là ở Phong Linh Đàm, ngày nào mọi người cũng cười rất tươi, Hạ Ly cảm thấy mọi người nên phải có dáng vẻ như vậy chứ.

Tại sao người ở đây đều không vui vẻ như vậy? Hạ Ly nghỉ hoặc nghĩ, ngay cả mẹ cũng không hay cười như trước.

Lâm Niệm Sơ nghe thấy lời cô bé nói thì ngạc nhiên, cậu không vui sao?

Đúng vậy, cậu không vui, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai hỏi cậu câu hỏi như vậy cả. Mọi người đều cảm thấy cậu ở nhà họ Lâm sẽ rất tốt, toàn thân đều mặc hàng hiệu, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, nhưng những người bạn khác đều có cha mẹ đến đưa đón, còn cậu thì chưa bao giờ.

Hơn nữa cậu cũng không có bạn bè, không có ai muốn làm bạn của cậu, không chỉ vì cả ngày cậu đều đen mặt mà là cha mẹ của những bạn đó không muốn bọn họ chơi với cậu.

Cậu như một con quái vậy, không ai quan tâm đến điểm số của cậu, không ai đón cậu, cũng không ai từng nghĩ đến cảm nhận của cậu. Cậu chưa bao giờ cảm thấy vui.

Cậu không hiểu con hoang trong miệng người khác nghĩa là gì, nhưng cậu biết không có ai thích cậu cả.

Lâm Niệm Sơ ảo não nhìn Hạ Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang nở một nụ cười vô tư, mồ hôi chảy đầm đìa nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như những vì sao sáng trên bầu trời vậy.

“Anh ơi? Anh nhìn em làm gì vậy? Trên mặt em có vết bẩn sao?” Hạ Ly chu môi, giơ tay lau mặt mình, tay của cô bé ôm quả bóng, khuôn mặt vốn dĩ sạch sẽ bây giờ đã đầy bụi bẩn.

Lâm Niệm Sơ như người lớn không nói chuyện, những khóe miệng của cậu bé lại hơi nhếch lên Cậu bé chạy vào trong nhà rút một tờ giấy, cứng nhắc nhìn Hạ Ly rồi nói: “Dùng giấy lau đi, tay của em bị bẩn rồi”

“Hạ Ly không nhìn thấy” Hạ Ly chu miệng nhận lấy tờ giấy, Nhất thời Lâm Niệm Sơ lúng túng không biết làm thế nào, cắn răng đứng yên tại chỗ, nhưng đột nhiên Hạ Ly ngẩng đầu lêm, cười híp mắt nói “Ở nhà đều là mẹ của Hạ Ly lau cho Hạ Ly đấy.

Anh có thể lau giúp Hạ Ly được không?”

Lâm Niệm Sơ mất hồn nhìn nụ cười của Hạ Ly, cô bé đang cười với cậu đấy, đã rất lâu không có ai cười với cậu rồi.

Bảo mẫu trông coi Hạ Ly phát hiện Hạ Ly không ở đây, nhất thời sợ đến nỗi hồn phi phách lạc, cô ta sợ hãi tìm kiếm khắp nhà, trong miệng liên tục niệm “A di đà phật”, nếu như cô ta thực sự làm lạc mất công chúa nhỏ này, vậy thì cô ta chắc chẳn sẽ không thể sống nổi mất.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ly ở vườn hoa phía sau, vừa thở phào nhẹ nhõm lại lập tức cảnh giác, người bên cạnh Hạ Ly là Lâm Niệm Sơ.

Trời ơi!

Cô bảo mẫu lập tức chạy đến ôm lấy Hạ Ly, cô ta đã ở nhà họ Lâm năm sáu năm rồi, đã từng nghe nói về việc xảy ra trong bệnh viện, hơn nữa, mặc dù đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này là cậu chủ của nhà họ Lâm, nhưng mới bé tí mà cả ngày đều âm u, khiến người khác sợ hãi.

Khóe môi Lâm Niệm Sơ vừa khẽ nhếch lên đã lập tức hạ xuống, quay đầu qua.

“Anh à anh sao vậy?” Hạ Ly nhìn thấy Lâm Niệm Sơ đột nhiên không để ý đến cô bé nữa, không vui mà giấy khỏi vòng tay của bảo mẫu.

“Cô Hạ Ly, cô nên gọi cậu hai là chú hai” Bảo mắu sửa lại nói, Lâm Niệm Sơ là con của ông.

Lâm, vậy thì chính là em trai của Lâm Minh, về bối phận thì không thể lộn xôn được.

“Chú hai? Chú hai là cái gì vậy?”

“Chính là em trai của cha cô chủ bé đấy” Bảo mẫu giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK