Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con không cần mẹ cho con thấy con bị đối xử bất công”

Bây giờ Lê Minh Nguyệt thật sự rất tức giận Từ trước đến nay mẹ Lê đều thích soi mói chuyện nhỏ nhặt, vốn là lần này đưa cha Lê đến thành phố Hà Nội cô còn nghĩ là mắc bệnh nặng gì đó, ai biết được lại là như thế này. Khi cô mới nhận được tin tức, còn khóc trước mặt Hà Duy Hùng một hồi, bây giờ nghĩ lại, thực sự là “Cánh cứng rồi phải không?

Con làm việc ở thành phố lớn mấy năm nay thì ngay cả nhà cũng không cần phải không? Con cho rằng chúng tôi liên lụy đến con phải không?”

Mẹ Lê xông tới trước mặt Lê Minh Nguyệt, vặn tai cô ấy, Lê Minh Nguyệt đau đến nỗi hít một hơi Lê Nhược Vũ thực sự cảm thấy không chịu nối, có người mẹ nào lại đối xử với con mình như thế này không? Lại còn ở trước mặt người ngoài, không giữ lại chút mặt mũi nào.

Cô vươn tay muốn bỏ tay mẹ Lê ra, nhưng lại bị mẹ Lê dùng sức vung mạnh một cái, đẩy người xuống đất.

Lê Minh Nguyệt không quan tâm mẹ Lê nữa, cô ấy ngồi xổm xuống, nâng Lê Nhược Vũ lên, lo lắng hỏi: “Có làm sao không? Chị có bị sao không?”

Chân mày Lê Nhược Vũ Tú cau lại, mắt cá chân đau quá, chắc là treo chân rồi, may mà thời tiết lạnh, quần áo dày có cảm giác gì.

Cô cười lắc đầu với Lê Minh Nguyệt: “Không sao, chị không sao: Dù sao bà ta cũng là mẹ của Lê Minh Nguyệt, cô không muốn làm cho Lê Minh Nguyệt khó xử.

Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Nhược Vũ bị như vậy mà vẫn còn cười với mình, không phải là cô ấy chưa từng nhìn thấy Lâm Minh bảo vệ Lê Nhược Vũ như thế nào, cô ấy luôn coi Lê Nhược Vũ như một công chúa cao quý ưu nhã trong lâu đài, vậy mà chỉ vì mình mà cô ấy phải chịu ấm ức như vậy.

Cô ấy đột nhiên sụt sịt quay lại nhìn mẹ Lê.

“Hai người muốn ở lại đây thì cứ ở, tiền thuốc hết bao nhiêu thì nói cho con biết, con sẽ gọi anh đến đây, con tuyệt đối sẽ không đến nữa”

Ở một khía cạnh nào đó, bảo vệ giới hạn của.

Lê Minh Nguyệt giống hệt Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ không ngờ rằng Lê Minh Nguyệt lại nói chuyện vì mình, bênh vực một người ngoài như cô trước mặt người nhà cô ấy, mũi cô không khỏi chua xót ở chỗ khác cũng không “Được lắm. Con còn dám hướng khuỷu tay ra ngoài? Bà đây nuôi con đi học nuôi con đến thành phố lớn để con báo đáp như vậy?”

“Là cha cho con học” Lê Minh Nguyệt hít sâu.

một hơi nhìn vào mắt mẹ Lê mà không sợ hãi Bà ta luôn miệng nói con gái học nhiều thì có ích gì, bây giờ lại còn có thể nói những điều này.

Mẹ Lê tức giận đến sắp thở không ra hơi, ngẩng cao mặt lên, suýt chút nữa chửi thề: “Bà đây mù thật rồi. Hồi đó…”

“Đủ rồi”

Cha Lê không chịu nổi nữa, không nhịn được lớn tiếng cắt ngang. Ở nhà vần luôn là mẹ Lê làm chủ, ông hiền hậu thật thà, luôn nhường nhịn bà †a. Nhưng lần này, ông thật sự không thể nghe nổi nữa: “Minh Nguyệt là con gái của tôi và bà đấy”

Mẹ Lê sững sờ, suýt chút nữa nói lỡ lời, bà nuốt xuống câu sau, trợn mắt đưa tay ra: “Con có thể đi nhưng phải để lại tiền. Tiền thuốc hôm nay còn chưa trả”

Lê Minh Nguyệt ném túi xách xuống đất, đố Lê Nhược Vũ chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng cũng không khỏi thấy ấm ức.

Lê Nhược Vũ vừa bước ra phòng bệnh, đi được hai bước cô phải dừng lại, đổ mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK