Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tư Duệ vốn định ở bên cạnh mắt lạnh nhìn xem, hai tay ngược lại không nghe theo lí trí đẩy Lê Nhược Vũ một cái.

Lê Nhược Vũ không đứng vững, mắt cá chân treo một cái, bủn rủn ngồi bệt xuống đất không đứng lên nổi.

Hạ Tư Duệ nổi nóng chính mình xen vào việc của người khác tiện tay cứu cô, cô ta không muốn quản cô sống chết ra sao, nhưng mà vẫn là không nhịn được hỏi một câu: “Có thể đứng lên không?”

Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái: “Trẹo chân, bụng cũng tự nhiên hơi đau.”

“Cô phiền chết!” Hạ Tư Duệ phiền não.

hướng cô đưa tay, ý muốn kéo cô đứng lên.

Nhưng khi tay cô ta còn chưa chạm được vào Lê Nhược Vũ, Lâm Niệm Sơ từ đâu đã hùng hổ vọt tới, dùng hết sức hướng tới bụng Lê Nhược Vũ đạp một cước.

Theo lý mà nói sức lực của đứa trẻ không tính là lớn, coi như đùa giốn đánh một chút cũng sẽ không gây ra vấn đề gì.

Hình như Lâm Niệm Sơ không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như nổi điên đạp một cước còn chưa thấy đủ, nó lại muốn tiếp tục động thủ.

Hạ Tư Duệ thấy Lê Nhược Vũ sắc mặt trắng bệch, lúc này mới vội vàng đẩy đứa trẻ ra.

Cô ta muốn đỡ Lê Nhược Vũ từ mặt đất dậy, nhưng khi Lê Nhược Vũ bị cô ta kéo một cái thì biểu tình lại càng khó coi nên cô ta không dám lộn xộn nữa, Hạ Tư Duệ trong lòng cũng luống cuống: ” Này, cô không sao.

chứ? Nếu như cô xảy ra chuyện, vậy nên trách tôi đẩy cô hay là trách đứa trẻ chết tiệt kia đạp.

cô đây?”

Lê Nhược Vũ đau đến mức môi trắng.

bệch, khi nói chuyện không ngừng thở hổn hển, bụng cũng kéo đến từng trận đau nhói “Tư Duệ, giúp tôi… Bụng của tôi, không thoải mái, giúp tôi gọi bác sĩ”

“Tôi đi gọi bác sĩ, cô muốn một mình ở lại chỗ này để cho đứa trẻ chết bầm kia đánh chết hay sao?” Tay của Hạ Tư Duệ bị Lê Nhược Vũ nằm chặt đến phát đau, cô ta muốn mặc kệ Lê Nhược Vũ cũng được, nhưng nếu cô ta không quản, lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định Lâm Minh sẽ tìm cô ta tính sổ.

Nếu như cô ấy chết, Hạ Đông Quân càng không tha thứ cho cô ta.

Nhưng nếu như Lê Nhược Vũ bị đứa trẻ này giày vò tới chết, Hạ Đông Quân có phải hay không sẽ có thể dứt nỗi tương tư?

Hạ Tư Duệ do dự khó quyết, đứa bé kia lại giơ lên nằm đấm hướng đến mặt của Lê Nhược Vũ đánh tới.

Lần này Hạ Tư Duệ hoàn toàn không có cơ hội do dự, cũng không thể trơ mắt nhìn Lê Nhược Vũ bị đứa trẻ giết chết ngay trước mặt mình.

Cô ta hung tợn đẩy Lâm Niệm Sơ ra, mắng: “Đứa trẻ đê tiện, ba mẹ mày đều chết hết rồi sao? Không có ai dạy mày lễ nghĩa liêm sià Ðm, đứa trẻ vừa gặp liền đánh người như thế này cô ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đứa trẻ bị chửi cũng không khóc, nó từ dưới đất bò dậy, cũng không thèm nhìn đến Hạ Tư Duệ mà hung tợn trợn mắt nhìn Lê Cảnh Trí: “Người phụ nữ xấu xa, cô đi ra, tôi ghét cô, cô muốn cướp ba của tôi, không có ba tôi sẽ chết mất!”

Lâm Thùy Ngọc đã nói với nó rất nhiều lần, nó bị bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng, chỉ có người thân cận nhất mới có thế cứu nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK