Lê Nhược Vũ hơi trầm ngâm: “Thế nhưng, hôm trước nhân viên lễ tân khách sạn nói răng có người đến tìm tôi, còn hỏi xem tôi ở phòng nào nữa”
Khách sạn này có cổ phần của James, Trần Hi Lam là cô hai, Lê Nhược Vũ đến cùng cô ta nên được sắp xếp ở đây, cũng không cần chứng minh nhân dân hay mấy loại giấy tờ khác, lại càng không dễ bị người khác thăm dò số phòng, Trần Hi Lam thay đổi tư thế ngồi, không thèm đếm xia hỏi: “Có phải đó là một người cao lớn, đẹp trai lại còn anh tuấn bức người phải không?”
Nhân viên lễ tân có nói như vậy thật, nhưng những lời này qua miệng của Trần Hi Lam lại hoàn toàn thay đối ý nghĩa của nó.
Lê Nhược Vũ bật cười: “Đúng vậy”
“Chuyện này không phải rất tốt à, có diễm phúc như thế chị còn lo gì nữa?” Trần Hi Lam cười tủm tỉm, cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó nên bình tĩnh hỏi cô: “Chị lo anh ta đang đi tìm chị à?”
Cô gật đầu.
Trực giác nói cho cô biết, đó là Lâm Minh.
Trần Hi Lam thở dài, bỗng cảm thấy đáng thương thay anh trai mình: “Vậy sao cảm giác đầu tiên của chị là anh ta, mà không phải là anh trai tôi.
Lê Nhược Vũ bưồn cười, Trần Hi Lam nói: “Chị Nhược Vũ à, đã hơn ba năm rồi mà chị vẫn không quên được anh ta ư?”
Lê Nhược Vũ có chút thất thần, may nhờ có miếng mặt nạ che lại nên cô mới không bị nhìn ra.
Cô vẫn không quên được anh sao?
Đúng vậy.
Cô vẫn không thể nào quên được.
Cô không quên được thuở ban đầu yêu nhau, không quên được những điều tốt đẹp mà Lâm Minh đã dành cho cô, không quên được sự kiểm soát và lừa dối của anh, càng không quên được đứa con đã chết đó.
Dù đã ba năm trôi qua rồi nhưng nửa đêm lúc nằm mơ cô vẫn thỉnh thoảng mơ thấy những ngày đầu đó.
Những cảnh tượng đó rõ ràng đều rất ấm áp nhưng nó lại có thể làm cô giật mình tỉnh giấc như gặp phải ác mộng.
Hôm nay lễ tân nói có người đến hỏi thăm phòng cô và tình hình của oô, trực giáo đầu tiên của cô mách bảo đó là Lâm Minh, cô căn bản không nghĩ đến việc người đó cũng có khả năng là Trần Hi Tuấn.
Suy cho cùng thì cũng bởi vì cô vẫn chưa quên được quá khứ.
“Ba năm mà chị vẫn không quên được cũng không sao, chỉ sợ cho chị thêm ba năm nữa thì chị vẫn cứ không quên được”Trần Hi Lam hạ giọng nói: “Nhìn từ góc độ cá nhân, tôi vẫn hi vọng chị có thể cho anh tôi thêm một cơ hội. Nếu chị quay về và hòa hợp lại với anh ta một cách dê dàng như vậy thì chị xem ba năm mà chị ra đi là gì và xem anh tôi là gì chứ?”
Lê Nhược Vũ cố mở miệng nhưng vẫn không nói nên lời, Trần Hi Lam lại nói: “Nhưng tôi cũng hi vọng bản thân chị được vui vẻ. Miễn cưỡng không hạnh phúc, nếu chị thật sự không quên được thì đừng quên nữa”
“James thật sự là cha ruột của cô và Trần Hi Tuấn sao?”
“Sao chị lại hỏi như vậy?”
“James coi trọng lợi ích còn hai anh em nhà cô thì lại trọng tình cảm” Lê Nhược Vũ nói.