Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh vươn tay khóa chặt trên vòng eo của Lê Nhã Tuyết, ôm cô ta vào lòng.

Lê Nhã Tuyết nở nụ cười yêu kiều, đôi môi đỏ mọng muốn dán lên môi anh.

Hôn được thì cô ta được hời, mà không hôn được thì cô ta cũng chẳng thua thiệt gì.

Lê Nhược Vũ biết rõ Lê Nhã Tuyết rất ngang ngược.

Từ nhỏ Lê Nhã Tuyết đã ngang ngược hay.

làm bậy, dù là chị gái nhưng cho tới bây giờ cô.

cũng không có tư cách dạy dỗ cô ta, mà chỉ có thể đi theo sau dọn đẹp tàn cuộc.

Cho nên lúc Lê Nhã Tuyết tới gân Lâm Minh, điều đầu tiên cô cảm thấy là luống cuống.

Nhưng khi cô đang bước tới gần bọn họ, muốn kéo Lê Nhã Tuyết ra thì Lâm Minh chợt ôm lấy Nhã Tuyết.

Là Lâm Minh chủ động sao…

Không ai có thể ép buộc anh, trừ khi anh tự nguyện.

Đầu Lê Nhã Tuyết dựa sát vào Lâm Minh, còn Lâm Minh thì cứ nắm chặt lưng áo Lê Nhã Tuyết.

Bước chân cô cứng đờ.

Chờ đến khi Lâm Minh buông ra, trên gương mặt của anh đã in một dấu son nổi bật.

Trái tim Lê Nhược Vũ lập tức thắt lại.

Thật sự đã hôn nhau rồi… Không phải nhìn lầm.

Lê Nhã Tuyết vẫn dựa vào lồng ngực Lâm Minh, đắc ý nói: “Anh chê tôi bẩn mà sao không từ chối nụ hôn của tôi thế?”

Tay cô ta lướt nhẹ trên lồng ngực anh: “Nếu muốn thì nhớ tới tìm tôi đấy, lúc nào tôi cũng sẵn sàng hết.”

“Cút!” Lâm Minh siết chặt tay cô ta, tay kia đẩy cô ta ra, lạnh lùng trở về phòng ngủ chính, đóng sầm cửa.

Lê Nhã Tuyết đã hôn anh rồi, nhưng Nhược Vũ vẫn không có xíu thái độ nào cả.

Chẳng lẽ cô đã quên mất mình là vợ anh rồi?

Hay là cô thật sự muốn bỏ cuộc?

Hai tay Lâm Minh nảm chặt, trán nổi gân xanh, rốt cuộc là cô có lương tâm hay không vậy? .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Ha ha ha ha ha ha ha”

Lê Nhã Tuyết cười to quay về phòng rồi kéo vali đi ra.

Lê Nhược Vũ vẫn đang đứng ngây ra ở đó, trong mắt tràn ngập sợ hãi và đau khổ.

Lê Nhã Tuyết nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cô thì cảm thấy rất hả dạ, hôn môi Lâm Minh ở trước mặt chị ta, dù chỉ hôn được khóe miệng thôi cũng đủ khiến chị ta sa sút rồi.

Khi đi đến trước mặt cô, Lê Nhã Tuyết dừng bước.

Cô liếc Lê Nhã Tuyết.

Lê Nhã Tuyết lộ ra nụ cười đắc ý, hạ âm lượng.

đến mức chỉ có hai người nghe được, nói: “Chị đoán xem dấu hôn trên người tôi là của ai? Chị không thấy rõ nó à? Vậy để chị xem thêm chút nữa cũng được, nhìn màu sắc này xem, chỉ mới đây thôi đó. Trong cái phòng này chỉ có người đàn ông. Chị đoán thử xem, người ấy là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK