Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhã Tuyết vẫn đứng bất động, cô ta đang do dự xem có nên lên ghế phụ lái ngồi hay không.

Tính tình Lâm Minh vốn không nhiều kiên nhẫn, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô có lên xe hay không, cô không lên thì bọn tôi đi đây.”

Bọn tôi và cô.

Ranh giới được vạch ra rất rõ ràng.

Trong lòng Lê Nhã Tuyết bỗng chốc hiểu rõ. Cô ta còn nào đám tự làm mình mất mặt mà đi ngồi ở ghế phó lái nữa cơ chứ.

Vừa đúng lúc cửa xe đang được Lê Nhược Vũ kéo ra, cô ta liền thuận thế chui vào phía sau.

Lúc về tới trang viên Lệ Thủy rồi, Lê Nhã Tuyết tự mình chọn một gian phòng cho khách để ở.

Cô ta để đồ xuống, tận hưởng căn phòng chỉ thuộc về mỗi mình cô ta. Một ngày đen đủi như thế cuối cùng cũng có được một chút một tí cái gì đó được thỏa lòng.

Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, sự buồn ngủ cũng ùn ùn kéo đến, cái cảm giác này thật sự là tuyệt vời đến mức không thể tả được.

Cô lôi điện thoại ra, uốn éo tạo dáng, tự chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: “Giường nhà anh rể thật là thoải mái quá đi!”

Không tới một lúc sau, bên dưới đã có rất nhiều bình luận.

“Anh rể của cô là Lâm Minh à? Trời ạ, cô đang ở trong nhà anh rể cô à?”

“Lại chém gió rồi, ai mà chả biết quan hệ anh rể với nhà cô thật ra là rất không hòa thuận. Cô làm sao mà vào được nhà anh rể cố cơ chứ!”

“Hâm mộ quá đi. mất, trời 0i Đó là nhà,của Lâm Minh đó!”

“Chúng ta đến cả cơ hội gặp mặt Lâm Minh cũng không có. Cô ấy lại có thể ngủ trên giường nhà anh ấy.

Hức hức hức! Đúng là giữa người với người mà số phận lại khác biệt đến như thế!”

Những lời bình luận như thế cứ câu này đến câu khác liên tiếp đăng lên, thế nhưng chỉ có duy nhất một lời bình luận là làm cô ta cảm thấy tham vọng trở lại: “Cô như vậy là đang ám chỉ bản thân mình đã trèo lên được giường của Lâm Minh ấy hả?”

Đây là bình luận của hoa khôi học viện thương mại kinh tế – Cố Thanh Mạn đăng tải lên.

Cô ta với Cố Thanh Mạn vốn dĩ đã gây thù kết oán với nhau từ lâu nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ trực tiếp nói xấu công khai cả. Thậm chí khi gặp nhau ít tươi cười mà chào hỏi nhau.

Cố Thanh Mạn vẫn luôn tự cho mình là loại con gái thanh cao kiêu ngạo: Lại cộng thêm với trông cũng rất xinh đẹp khiến cho không biết bao nhiêu nam sinh đều muốn thẹo đuổi.

Mà điều khiến cho Lê Nhã Tuyết ghét nhất, chính là Cố Thánh Mạn cũng dây dưa với không ít người. Vậy mà lại giả vờ như mình là một người con gái trong trắng, chỉ muốn tìm một anh chàng cao ráo, đẹp trai, giàu có mà thôi.

Không chỉ có mình cô ta-ghét Cố Thanh Mạn. Cô ta biết Cố Thanh Mạn cũng rất ghen tị với mình.

Cố Thanh Mạn ghen tị với gia cảnh nhà cô, càng ghen tị với việc cô có thể gặp gỡ Lâm Minh. Đó là bởi vì mục tiêu ‘của Cố Thanh Mạn là sa khi €ð ta tốt nghiệp, có thể có cơ hội làm việc cho tập đoàn Lâm Thị.

Thấy Cố Thanh Mạn lần đầu tiên bình luận trên dòng trạng thái của mình, lòng tham hư vinh của Lê Nhã Tuyết lại càng to lớn hơn. Cô ta lướt màn hình điện thoại, nhẹ nhàng gõ phím trả lời lại: “Cô đoán xem nào?”

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại. Nghe thấy tiếng thông bảo tin nhắn, mở ra xem một cái, Lê Nhã Tuyết bị chọc tức đến mức suýt ném luôn cả điện thoại.

“Cô muốn trèo, nhưng mà trèo không được. Tôi đoán là cô mặt dày mày dạn bám theo chị gái cô về nhà mà thôi. Nhưng cùng lắm thì cô chỉ được ngủ phòng dành cho khách thôi, mà lại còn cách phòng ngủ chính cực xa nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK