Ngay từ đầu hai người chia tay đã không rõ ràng, không đúng, thậm chí hai người còn chưa từng nói lời chia tay” Lê Nhược Vũ vốn tưởng rằng Hà Duy Hùng nghiêm túc với Lê Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, anh ta hoàn toàn chỉ coi Lê Minh Nguyệt như một món đồ chơi: “Không được, nhất định phải đi nói rõ ràng với anh ta, nếu không thì anh ta cho rằng chị chỉ là một cô gái tùy tiện”
Lê Nhược Vũ biết Lê Minh Nguyệt tốt như thế nào nên cô không muốn cô ấy phải chịu oan ức.
“Nhược Vũ, Nhược Vũ. Đừng đừng đừng, giữa chị và anh ta thực ra không phải như em nghĩ.
Anh ta chỉ là… Trả tiền cho chị để đóng giả làm bạn gái của anh ta”
Một câu nói rất đơn giản nhưng Lê Minh Nguyệt không nói ra được, chỉ là lẩm nhẩm ở trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.
Lê Minh Nguyệt ấp a ấp úng, rõ ràng là không muốn đi nhưng cô ấy vẫn đi cùng Lê Nhược Vũ.
Cô ấy không biết bản thân nghĩ gì, có lẽ giống như Lê Nhược Vũ nói, cô ấy cũng muốn hỏi anh ta một lời giải thích ông bình tính, dứt khoát mà lạnh lùng.
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhược Vũ ngồi thành một hàng, Hà Duy Hùng ngồi đối diện với hai người họ, sắc mặt không tốt nhìn chăm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Hà Duy Hùng thì ngay lập tức mất đi tự tin cho dù cô ấy rõ ràng không làm gì sai cả.
Nhưng trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì người đó chính là bên không có tự tin, cũng không hỏi đúng sai Lê Nhược Vũ cầm túi xách đứng dậy: “Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh”
Cô muốn để không gian cho hai người ở riêng với nhau, đế hai người có thể nói rõ.
Cho dù là chía tay hay hòa giải thì cũng nên cho đối phương một lời giải thích, không nên im lặng, không nói lời nào trong nháy mắt liền đi kiếm người khác.
Lê Minh Nguyệt cũng đứng dậy, vội vàng nói: “Chị đi cùng em”
Lê Nhược Vũ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lê Minh Nguyệt liền đột nhiên có chứt không đành lòng.
“Đứng lại” Hà Duy Hùng cũng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Lê Minh Nguyệt, kéo cô ấy đến trước mặt mình.
Thấy vậy, Lê Nhược Vũ mới rời đi, đóng cửa phòng riêng thay họ.
Sắc mặt Hà Duy Hùng không tốt lắm, Lê Minh Nguyệt nhịn không được quan tâm, cô ấy dang †ay ra muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh ta: “Anh sao vậy, cơ thể không khỏe sao?”
Còn chưa đụng chạm vào liền bị anh hất ra một cách chán ghét: “Em gọi tôi ra rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lê Minh Nguyệt rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Thực ra không có gì, là Nhược Vũ, em ấy…”
“Em không làm được gì cả, cũng không có biểu hiện gì. Tại sao Nhược Vũ lại vội vàng lo lắng gọi tôi ra như vậy. Lê Minh Nguyệt, em luôn nói rằng em không muốn lấy tôi, em không có cảm giác với tôi cũng không thích tiền của nhà họ Hà, vậy em bây giờ đang làm cái gì?” Hà Duy Hùng mỉa mãi: “Lê Minh Nguyệt, em thực sự là người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất mà tôi từng gặp”
Những lời nói của Hà Duy Hùng khiến cô ấy cảm thấy thật nhục nhã.
Lê Minh Nguyệt nhãn nhịn không khóc nhưng buộc phải cứng rản cắt đứt chút tình cảm mới nảy nở trong lòng.