Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc hôn nhân của Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt xem như chỉ là một hình thức, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không có con được. Hai người bọn họ dùng tiền của mình để nuông chiều hai đứa trẻ nhà Lâm Minh đến vô cùng.

Thậm chí cả Hạ Đông Quân cũng thường xuyên đến chơi với hai đứa nhỏ, mang theo quà để tặng cho bọn chúng.

Anh ấy hiểu rằng, mình và Lê Nhược Vũ không có kết quả được. Cho dù không có Lâm Minh thì Hạ Đông Quân cuối cùng vẫn phải buông tay mà thôi, ánh trăng sáng trong lòng sẽ không chiếu trên người của em, cho dù đã in sâu vào tỉm anh.

Lâm Minh nhìn thấy đứa trẻ ở trước mắt mình mỗi ngày một lớn lên, đã biết đi, thậm chí còn biết bắt đầu hỏi mẹ đang ở đâu. Lúc ấy, vài vết nứt cuối cùng cũng đã xuất hiện trong đôi mắt bình Tĩnh của Lâm Minh.

Đúng vậy, Lê Nhược Vũ… Rốt cuộc em đang ở đâu?

Ba năm sau, ‘Sân bay thành phố Hà Nội.

Người đàn ông cao lớn với khí chất phi phàm, theo phía sau là một đoàn người đang chuẩn bị tiến vào phòng chờ từ lối dành cho khách VIP.

Năm tháng đi qua khiến cho người đàn ông càng trở nên trầm ổn, vững vàng hơn, nhưng cũng lãnh đạm hơn nữa Nhân viên ở sân bay cứ nhìn chăm chắm vào người đàn ông độc thân hoàng kim kia mà trong lòng cảm thấy phiền muộn. Tất cả mọi người đều nghĩ răng chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị ly hôn, vợ cũng rời khỏi thành phố Hà Nội rồi thì sẽ là tin vui đối với nhiều người phụ nữ.

Nhưng lại không ngờ rằng, người đàn ông này càng ngày càng lạnh nhạt hơn.

Trước khi kết hôn, nếu có nhu cầu sinh lý thì vẫn còn tìm một người phụ nữ để giải quyết.

Đến sau khi ly hôn, anh gần như biến thành hòa thượng đi tu luôn rồi.

Cũng không phải không có người nào nhớ nhung mơ tưởng, chỉ là không có người nào thành công, kết cục còn rất thảm thương.

Cẩn thận mà nghĩ lại, người phụ nữ duy nhất có thể lại gần bên người Lâm Minh cũng chỉ có cô Ôn Ồ, không, còn có một viên thịt tròn mềm mềm trước mặt này nữa đây.

Viên thịt nhỏ này trông xinh xắn đáng yêu như một bé búp bê vậy.

Viên thịt nhỏ không biết đang chơi đùa với ai, vui tươi hớn hở mà cắm đầu chạy về hướng này, vừa lúc nhào vào chân của Lâm Minh.

Cánh tay nhỏ mềm mại ôm lấy bắp chân rắn chắc của anh, lúc này mới chịu đứng lại.

Lâm Minh vừa cúi đầu nhìn xuống, thì cô bé nghịch ngợm kia cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tóc của bé búp bê đen bóng, cài chiếc cặp tròn tròn trên đỉnh đầu. Người trong nhà có vẻ chăm rất tốt, khuôn mặt cô bé bầu bĩnh, ngay cả đôi mắt cũng to tròn, con ngươi đen láy mà trong veo, hồn nhiên. Đây chính là một bộ dáng vừa nhìn đã thấy cực kỳ đáng yêu rồi.

Viên thịt nhỏ chắc khoảng ba đến bốn tuổi, đáng lẽ là độ tuổi sẽ sợ người lạ đến gần, nhưng cô bé lại tỏ ra không sợ anh một chút nào cả.

Ôm lấy đôi chân đang đứng vững, cô bé vẫn +úm chặt lấy quần anh không chịu buông ra, ngẩng đầu lên cười với anh: “Chú cao quá đi, còn đẹp trai như cha của cháu vậy”

Đôi mắt to tròn của viên thịt nhỏ khi cười lên biến thành hình trăng lưỡi liềm, rất giống người kia.

Không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Chủ tịch nhà mình trong ba năm trở lại đây giống như tảng băng ngàn năm tuổi, hơn nữa còn có chiều hướng càng ngày càng lạnh, không biết ai rơi vào tay của chủ tịch thật xui xẻo, cũng không biết bánh bao nhỏ nhà ai lại va vào chân của chủ tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK