Mặt Hạ Vi Nhiên tối đi: “Giữ lại?
Em đồng ý hay là tôi?”
Nhân viên lập tức cúi đầu xuống: “Em xin lỗi ạ, vì lần trước cô ấy đến đây với cậu hai nên em tưởng…”
“Đừng giải thích, em mang bộ váy đến đây ngay cho tôi.”
“Dạ.”
Cô bé nhân viên chạy vội đi lấy quần áo, Hà Vi Nhiên tranh thủ lúc còn nóng tìm kem che khuyết điểm bôi lên cho Lê Nhược Vũ. Chị dùng kem có cùng tông màu với da cô nên che đi dấu hôn trông chẳng khác gì da bình thường.
Hà Vi Nhiên đẩy Lê Nhược Vũ vào trong thay quần áo rồi lại cẩn thận che nốt những vết còn lại trên người cô.
Đàn ông thì không rườm rà đến vậy, anh chỉ cần thay quần áo thôi là xong.
Lâm Minh ngồi trên sô pha chờ rất lâu, quỹ kiên nhẫn trong anh đang chạm đáy. Chưa có người con gái nào dám để anh phải chờ lâu thế này.
Anh nhíu mày khó chịu, ánh mắt dần mất đi sự nhẫn nại.
Khi Lê Nhược Vũ được Hà Vi Nhiên dẫn ra, Lâm Minh nhìn cô ngơ ngác.
Anh biết Lê Nhược Vũ đẹp, nhưng anh không biết cô lại đẹp thế này.
Bộ váy được thiết kế cắt may tỉ mỉ tôn lên những đường cong trên người cô, eo nhỏ không đến một vòng tay với vòng một tròn trịa và làn da trắng nõn mịn màng…
Đôi chân dài thon thả thấp thoáng dưới tà váy xẻ cao, làn váy bồng bềnh như cánh bướm trắng còn người mặc nó là tỉnh linh trong sáng và xinh đẹp nở rộ giữa vườn hoa.
‘Chân Ái’ là tác phẩm cuối cùng bậc thầy thiết kế W để lại trước khi qua đời, chỉ có duy nhất một chiếc, được thiết kế để kỉ niệm tình yêu đẹp đẽ của ông và vợ.
Rất nhiều người vung tay bạc tỉ để có được chiếc váy, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng khi chiếc váy đến tay Hà Vi Nhiên thì nó không còn xuất hiện ở đâu nữa.
Hà Vi Nhiên cũng là một nhà thiết kế, cô hiểu được cái hồn trong từng tác phẩm.
Nói khó nghe là đôi khi người không thể chọn quần áo, mà phải để quần áo chọn người.
Nếu nó được mặc bởi người khác thì chưa chắc đã toát lên được vẻ đẹp hoàn hảo này.
Lê Nhược Vũ có đôi mắt trong sáng và cốt cách thanh tao nhưng sâu bên trong lại và vẻ quyến rũ chết người, không ai hợp với chiếc váy này hơn cô.
Lâm Minh nhìn chằm chằm làm cô nổi hết da gà da vịt, Lê Nhược Vũ ngơ ngác. Cô không biết mình đẹp đến nhường nào nên ngượng ngùng xoa tay hỏi: “Sao thế, không đẹp à?”
Lâm Minh mím môi: “Đẹp.”
“Hả?” Đứng hơi xa nên cô không nghe rõ.
Anh bước đến chỗ Lê Nhược Vũ, mặt đối mặt nhấc cằm cô gái nhỏ lên đoạn cúi xuống kể sát vào chóp mũi, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nói là rất đẹp.
Hơi thở nóng rực phả ra khiến không khí cô hít vào mũi cũng mang theo nhiệt độ.
Hàng mi dài run run, đẹp thì cứ bảo đẹp thôi, lại gần thế làm gì.
Lê Nhược Vũ lặng lẽ mắng.