Mục lục
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ bị con trai chặn lại ngoài cửa sao? Huống chỉ bà còn là Hoàng Ánh?

Hoàng Ánh kéo khăn choàng tua rua của mình, ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao ngạo. Ở trước mặt người ngoài, đương nhiên bà không thế mất mặt được.

“Sao bà Tân lại đột nhiên đến đây vậy?”

Hoàng Ánh hỏi ngược lại. Người phụ nữ trước mặt là mẹ của Tần San San. Chẳng trách bà ta lại nhiều chuyện giống con gái mình như vậy.

Người phụ nữ cao quý kia tùy tiện liếc mắt nhìn Hoàng Ánh. Hoàng Ánh không muốn trả lời, bà ta cũng biết mình không thể đắc tội nhà họ Lâm, liền nói lảng sang chuyện khác.

Hoàng Ánh qua loa đáp lại mấy câu, nhìn ba †a đi xa rồi xoay người nhìn mấy vệ sĩ kia.

Sau đó, các vệ sĩ mới xác định Hoàng Ánh thực sự là mẹ của Lâm Minh. Thành phố Hà Nội có mấy người được xưng là bà Lâm đây?

Bọn họ vừa định đi vào hỏi Lâm Minh xem có cho người vào được không, nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh từ từ mở ra.

Lâm Minh đẩy xe lăn, Lê Nhược Vũ ngồi trên xe lăn với dáng vẻ mất tự nhiên. Trán và cánh tay cô bị thương, vẫn có thể đi lại được, thế nhưng Lâm Minh lại lấy mấy lý do kỳ quái để thuyết phục cô ngồi xe lăn đi ra ngoài.

Ở trong bệnh viện lâu như vậy, nếu không được đi ra ngoài một chút, Lê Nhược Vũ sợ mình sẽ mốc meo mất.

“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?” Lâm Minh nhìn thấy Hoàng Ánh thì hơi ngạc nhiên.

Lê Nhược Vũ lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hoàng Ánh trước mặt, môi mím chặt.

“Mẹ… mẹ nghe nói Nhược Vũ đã về, nên muốn đến thăm con bé” Hoàng Ánh căng thẳng, nhìn thấy Lê Nhược Vũ và Lâm Minh, trong lòng bà cũng hơi áy náy.

Bà nhớ rõ ba năm trước, Lâm Minh đã từng thét lên với bà, bà đã để một đứa con riêng khiến cho gia đình con trai mình ly tán. Hôm nay bà mới nghe tin Lê Nhược Vũ trở về đã tức giận đến mức suýt mất đi lý trí… Bà dựa vào đâu Lâm Minh lúc này đang chắn trước người Lê Nhược Vũ, ánh mắt đề phòng nhìn Hoàng Ánh, khiến Hoàng Ánh lo âu “Nhược Vũ, chuyện năm đó.

“Mẹ, mẹ có chuyện gì thì để ngày khác nói.

Bây giờ Nhược Vũ còn đang điều trị, cần được yên Tĩnh” Sự từ chối của Lâm Minh quá rõ ràng.

‘Vẻ mặt Hoàng Ánh không còn kiềm chế nổi nữa: “Dù sao thì mẹ cũng là mẹ của con!”

Cho dù khi đó là bà sai, thế nhưng ba năm nay Lâm Minh lạnh nhạt với nhà họ Lâm cũng đủ rồi! Huống hồ mỗi ngày bà phải đối mặt với đứa con riêng Lâm Niệm Sơ, nhìn nó lớn lên từng ngày, càng nhớ tới Lâm Minh, trái tim lại càng đau như dao cắt…

Lâm Minh nhíu mày, thấy những người đứng bên ngoài phòng bệnh xem trò ngày càng nhiều, lại còn chỉ trỏ Lê Nhược Vũ.

“Đây không phải là Chủ tịch tập đoàn Lâm Thị trên TV sao?”

“Đúng thế đúng thế. Cô nhìn mấy người ở trong phòng bệnh này đị, rõ ràng là không phú cũng quý, lại còn mang họ Lâm, nhất định đúng là bọn họt”

“Người kia hình như là mẹ Chủ tịch Lâm thì phải, chẳng lẽ…”

Lâm Minh không quá để tâm, nhưng Lê Nhược Vũ không thể xuất hiện quá lộ liễu bên ngoài được, nếu không, không biết sẽ có thêm bao nhiêu tin đồn về cô nữa.

Anh ngồi xốm xuống dịu dàng nói với Lê Nhược Vũ: “Anh đưa em vào trước. Em cứ về phòng bệnh chờ anh, anh sẽ quay lại ngay thôi”

Lê Nhược Vũ cười yếu ớt, nhìn Hoàng Ánh một cái thật sau, sau đó mặc cho Lâm Minh đẩy xe lăn vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK