Hạ Tư Duệ hung tợn ngắt lời Lưu Ly: “Cô câm miệng!”
Lưu Ly không quan tâm nhún vai: “Chẳng phải là tôi thấy cô không nói ra được nên mới giúp cô nói tiếp đó sao.”
Trăm bí mật cuối cùng chỉ có một lời giải đáp.
Hạ Tư Duệ không nghĩ tới Lưu Ly sẽ đột nhiên trở về nước, càng không nghĩ tới Hạ Đông Quân lại biết tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Cô ta yêu Hạ Đông Quân nhiều năm, cô ta nhắn nhịn nhiều năm như vậy, rõ ràng đã sắp giành được Hạ Đông Quân nhưng cuối cùng lại tan thành bọt nước.
“Nếu như còn có cơ hội lựa chọn, em tình nguyện đời này không có một người bạn thật lòng, cũng sẽ không dẫn Lê Nhược Vũ tới trước mặt anh!” Hạ Tư Duệ cúi đầu nhìn thành phố Hà Nội mới lên đèn rực rỡ, lời nói quyết tuyệt nhẹ bay ở trong gió đêm.
Cô ta không hối hận vì mình làm những chuyện này, cô ta chỉ hối hận tại sao mình lại quen biết Lê Nhược Vũ.
“Nếu như có thể trở lại năm ấy, em nhất định sẽ giấu Lê Nhược Vũ, cách xa cậu ấy, không nói bất kỳ điều gì với cậu ấy, càng sẽ không dẫn cậu ấy tới trước mặt anh!”
Ánh mắt Hạ Đông Quân giống như đang nhìn một người xa lạ: “Tư Duệ, đừng mãi cố chấp nữa’ Hạ Tư Duệ cười âm trầm: “Em cố chấp thế đấy, cho dù em chết cũng muốn được ở cùng với anh!”
Tình cảm nhiều năm qua, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được chứ…
Tình yêu đối với Hạ Đông Quân đã hòa vào máu thịt, trừ khi cô ta chết chứ tuyệt đối sẽ không buông bỏ.
Lưu Ly bị lời nói của Hạ Tư Duệ làm sợ hết hồn.
Rõ ràng giọng nói Hạ Tư Duệ không lớn nhưng cô ta cảm thấy chữ “chết” mà Hạ Tư Duệ nói đó giống như phát ra từ trong địa ngục vậy.
Mà Lê Nhược Vũ đứng ở khúc rẽ cầu thang, yên tĩnh nghe hết cuộc đối thoại, cả người cứng ngắc.
Cô nghe, nghe hết cả rồi.
Tài xế tạt qua đường nhỏ tăng tốc rất nhanh, Hạ Tư Duệ vừa tới, cô cũng đã xuống xe.
Cô đuổi theo Hạ Tư Duệ cả đoạn đường nhưng trong đầu Hạ Tư Duệ lúc đó đều là Hạ Đông Quân, không nghe thấy cô hét lên, cũng không phát hiện tiếng bước chân của cô, chỉ một mực đi thẳng lên nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng.
Lúc Lê Nhược Vũ phát hiện ra Lưu Ly cũng ở đó, cô làm thế nào cũng không thể bước chân đi vào được.
Lê Nhược Vũ có nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Lưu Ly và Hạ Tư Duệ lại có quan hệ với nhau nhỉ?
Ý nghĩ đáng sợ nhất nổi lên trong lòng, Lê Nhược Vũ không dám tùy tiện xông vào, cô cứng ngắc đứng ở cửa, để cho gió đêm thổi tất cả nội dung bọn họ nói lọt vào trong tai.
Cô yên lặng không nói gì…
Đã nghĩ rằng chân tướng sẽ làm cô khó chịu, nhưng lại không nghĩ rằng chân tướng lại vô cùng tàn nhãn đến như vậy.
Làm bạn thân nhiều năm, nhưng vẫn tính kế ở sau lưng cô.