Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo Vân Tùng Quân bước tới trước mặt Diệp Tưởng, phun vài miếng vỏ hạt dưa lên mặt hắn.



Sảng khoái! Vân Tùng Quân trong lòng thật sự cảm thấy thoái mái, Thợ săn Ác Ma thì tính là thứ gì? Cho dù ngày sau ngươi trở thành cự đầu thì hôm nay cũng bị ta ngược ah! Vân Tùng Quân ta cho dù chết trong bộ phim này thì cũng coi như buôn bán lời rồi!



Diệp Tưởng lúc này trừng mắt nhìn Vân Tùng Quân, hàm răng cắn chặt tới mức môi muốn bật máu.



Vân Tùng Quân lắc lư đầu, thủng thẳng rời khỏi phòng ngủ.



Diệp Tưởng chậm rãi đứng dậy. Hắn gắt gao túm lấy thành giường bên cạnh. Kỳ thật hắn không khó để nhận ra, thời điểm những diễn viên khác đánh hắn đều thể hiện trạng thái phi thường hưởng thụ, cái đó tuyệt đối không phải diễn! Đối phương dù gì cũng là người của Đọa Tinh trận doanh, mà Chu Đào tuy rằng là người của rạp chiếu phim thứ 15, thế nhưng thời điểm hắn đánh mình, tuyệt đối không hề hạ thủ lưu tình, mỗi 1 quyền đều dung hết khí lực! Thời điểm cuối cùng, hắn còn tích trong miệng thật nhiều nước miếng mới phun ra! Người này, chắc chắn phải chết!



Diệp Tưởng thề tận trong tim, Vân Tùng Quân, Chu Đào, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ trôn!



Không thể giết người? Sai! Mười phần sai! Nhất định phải giết người, kỳ thật có biện pháp có thể làm được!



Hiệp nghị hợp tác cái gì chứ? Gặp quỷ đi thôi!



Hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn sống rời khỏi bộ phim [ dị độ phòng học ] này!



Trong lòng Diệp Tưởng hiện tại tuyệt đối không còn những từ ngữ như “Đây là diễn trò”,“Nhân từ khoan dung” nữa. Trong lòng hắn chỉ còn lửa giận vì bị vũ nhục của dòng máu dạ vương chi giả! Nỗi sỉ nhục này chỉ dùng máu mới có thể rửa sạch!



Giờ khắc này hắn bỗng nhiên ý thức được, rất có khả năng đây chính là con đường sau này Kim Thư Đông sẽ đi! Bị mọi người cô lập, tự nhiên chỉ có thể 1 mình đối mặt với phòng học nguyền rủa kia. Thế nhưng, chỉ sợ hắn cũng sẽ dùng sự nguyền rủa này đem những người khi nhục hắn, tiễn vào địa ngục!



Mà trên thực tế, những chuyện sau này đích xác chứng minh ý nghĩ của Diệp Tưởng.



Ở trong bộ phim kinh dị này, ngoại trừ khủng bố, nguyền rủa, còn có...... Chính là nhân tâm!



Trên thực tế. Nhân tâm mới là sự nguyền rủa đáng sợ nhất!



Buổi chiều, tiết học thứ nhất, Diệp Tưởng trở lại chỗ ngồi, cầm lấy bình nước mẫu than mua cho, mở nắp ra uống 1 ngụm.



Nhưng mà...... hắn cau mày lại.



Đây nào có phải nước?



Hắn mở hẳn bình nước ra nhìn vào bên trong. Chỉ thấy 1 thứ chất lỏng đục ngầu đang song sánh!



Cái này hẳn là nửa nước nửa sữa đậu nành trộn lại!



“Ai? ai làm?”



Diệp Tưởng nhanh chóng đứng lên rống to:“Đến cùng là ai?”



Nam sinh trong lớp tuyệt đại đa số đều biết là Chu Đào muốn chỉnh Kim Thư Đông,lúc này cả đám đều giả vờ như không biết.



“Làm sao vậy?” Vũ Sóc vội vàng hỏi.



“Ngươi xem, bình nước của ta bị người khác đổ sữa đậu nànhvào, làm sao uống!”



“Phiền chết người! Mới lên lớpmà đã ồn ào rồi!”



“Phải đó! Nghe không hiểu ngươi nói cái gì!”



Diệp Tưởng tiếp tục cầm bình nướchô to:“Ai đổ sữa đậu nành vào bình nước của ta?”



Tiếpsau… cả lớp đột nhiên nổ ra 1 trận cười vang!



“Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a ha ha”



Kỳ thật đa số học sinh trong lớp không biết tới sự kiện sữa đậu nành, đặc biệt là nữ sinh. Thế nhưng bọn họ nhìn thấy bộ dáng chật vật như thế của Diệp Tưởng đều bật cười rộ lên. Trong đó vốn có vài người không cười, nhưng nhìn những người chung quanh đều cười, liền đồng dạng cười rộ lên.



Người trong lớp không hề cười vỏn vẹn chỉ có Mộc Lam, Diệp Tinh Vẫn, Lý Tín Lăng, Vũ Sóc, Hầu Tước là số ít học sinh. Mà Tây Môn Khả Lệ cười đặc biệt khoa trương, cười tới nỗi lăn ra ôm bụng.



“Cư nhiên bị người khác đổ sữa đậu nành vào......”



“Văn minh vượt thời đại! Nói không chừng là kiểu đồ uồng mới!”



“Ngươi nếm thử xem, hương vị có lẽ rất không tệ đâu!”



Sắc mặt Diệp Tưởng lúc này đã âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước. Tiếp theo hắn đột nhiên vọt tới trước mặt Chu Đào, quát:“Là ngươi làm đúng hay không?”



“A? Ta làm? Ta có làm sao?” Hắn liền chỉ Mộc Lam cách đó không xa nói:“Lâm Viễn, ta vừa rồi có phải vẫn cùng ngươi đi chung? Ta có thể trong lúc có hắn ở đó đổ sữa đậu nành vào sao? Ngươi đừng đổ oan người tốt ah!”



“Phải đó phải đó!” Vân Tùng Quân cũng ồn ào kêu to lên:“Lại nói, ai biết được có phải chính ngươi đổsữa đậu nành hay không, giống như hôm trước ngươi làm ra dấu tay máu?”



“Dấu tay là hắn làm sao?”



“Ông trời của ta ơi, hắn kiếm được ở đâu nhiều máu như vậy?”



“Khẳng định không phải máu, chỉ là nước sơn hay gì đó thôi! Nguyên lai chuyện này là do hắn làm!”



Biểu lộ của những người khác như là “Bừng tỉnh đại ngộ”, thì ra chuyện này là do Kim Thư Đông làm ra! Trên thực tế bọn họ căn bản cũng không suy xét xem có phải do Kim Thư Đông làm ra hay không, bọn hắn không phải tòa án, không cần chứng cứ để suy xét.



“Ngươi khốn kiếp! Chu Đào!”



“Ân? Ngươi vừa rồi nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa?”



Diệp Tưởng cắn chặt môi, oán hận trở về bàn, cầm bình nước chạy raWC, đem nước trong bình đổ đi.



Lúc trở lại lớp học, cũng là tiết toán của Cao lão sư. Nàng trông thấy Diệp Tưởng đi vào, đầu không ngẩng lên, chỉ tay ra hành lang:“Đi ra ngoài.”



“Lão sư......”



“Ta tuyệt đối không cho phép có người lên lớp muộn, cho dù vừa đánh chuông xong cũng phạt. Đi ra ngoài.”



Cao lão sư là 1 nữ tử trung niên, mang kính mắt, cả người thoạt nhìn rất nghiêm nghị.



“Lão sư! ta là có nguyên nhân......”



“Những ai tới muộn đều tìm cớ. Đi ra ngoài.”



Diệp Tưởng không còn lựa chọn nào, chỉ có thể đi ra ngoài.



Diệp Tưởng đứng ngoài hành lang, đầu dựa vào tường, cả cơ thể thẳng tắp. Thanh âm trong lớp học rậm rãi truyền tới:“Mở trang 23 ra, ngày hôm nay học......”



Một ngày liên tục bị 2 lần đứng phạt, Kim Thư Đông xiết chặt nắm đấm.



Quyền đầu của hắn xiết lại ngày càng chặt, gân xanh trên mặt cũng nổi lên.



Sau khi tan học hắn còn phải viết bản kiểm điểm giao cho An Nguyệt Hình và Bạch lão sư, còn phải nhận lỗi với Bạch lão sư nữa. Về phần Cao lão sư, hết tiết xong liền trực tiếprời đi, không hỏi hắn nguyên nhân vì saolên lớp muộn.



Hắn trở về bàn. Rút sách vở ra chuẩn bị kiểm tra. Lúc nàyVũ Sóc quay người lại nói:“Ta với ngươi cùng đi gặp chủ nhiệm lớp. Chuyện hồi sáng cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi.”



Diệp Tưởng nhìn Vũ Sóc, lộ ra một tia cảm kích. Đốivới Kim Thư Đông mà nói, Tôn Di Hoa chính là ánh rạng đông trong cõi lòng âm u của hắn.



Đi tới phòng giáo viên, nhưng An Nguyệt Hình lại không có trong đó, chỉ có mỗi lão sư lịch sử. Văn phòng này, giáoviên 2 môn văn sử đều dùng chung.



“Bạch lão sư.” Diệp Tưởng đi tớitrước mặt người kia, tổ chức lại ngôn ngữ, chung quy kịch bản đối với đoạn này rất sơ lược, không có lời kịch cụ thể,“ Buổi sáng hôm nay......”



Bạch lão sư nâng đầu lên, nói:“Ân? Ngươi...... Tới làm cái gì?”



Nguyên lai An Nguyệt Hình không nói với Bạch lão sư chuyện này. Diệp Tưởng đưa bản kiểm điểm ra: “Chuyện buổi sáng là lỗi của em.”



Vũ Sóc đứng bên cạnh cũng giải thích giùm Diệp Tưởng vài câu. Lão sư lịch sử kia chỉ gật đầu nói: “Nhận thức được sai lầm là tốt. Bất quá người trong lớp dường như không thích ngươi ah. Một khi đã như vậy, ngươi phải hảo hảo mà họctập đi.Các hạng thành tích của Tôn Di Hoa rất không tệ, nếu đã ngồi gần nhau thì giúp hắn học bài đi!”



Hiển nhiên là vì Vũ Sóc đến, nên lão sư lịch sử cũng cho nàng một chút mặt mũi. Đối với lão sư mà nói, thành tích thường thường là tiêu chuẩn duy nhất để bọn hắn phân chia học sinh. Tư tưởng phẩm chất đạo đức? Trung học có môn học này sao? Thi đại học có thi môn này sao?Vì thế liền không cần xen vào. Sau này thi lên đại học, đó mới là mấu chốt quyết định nhân sinh. Chỉ cần đậu 1 đại học tốt, nhân sinh liền không cần lo lắng. Ở trường trung học, tỷ lệ học sinh đậu đại học mới là thứ bọn hắn quan tâm, cho dù mới chỉ là năm nhất nhưng phải tận lực tài bồi them vài học sinh xuất sắc nổi trội, tương lai lấy cái này làm quảng cáo, tăng them nhân số học sinh. Còn những chuyện tiểu nháo, ai thèm để ý chứ? Chẳng ai đi suy xét tâm lý và tình huống của học sinh? Nói đến cùng, Trung Quốc chỉ xem trọng năng lực của con người mà thôi!



Đem 1 phần kiểm điểm khác đặt trên mặt bàn giáo viên chủ nhiệm, sau đó cùngVũ Sóc rời đi, Diệp Tưởng nhìn nàng, nói:“Cám ơn ngươi.”



“Về sau ngươi nên cư xử cẩn thận 1 chút. Bất quá ta thực không biết ai đổ sữa đậu nành vào nước của người, thời điểm ta tới không hề nhìn thấy ai động vào bình nước.”



“Chu Đào, nhất định là hắn làm!”



“Không nhất định, những nam sinh trên lớp có quan hệ không tồi với Chu Đào, cũng có thể là bọn họ làm, thậm chí là người lớp khác cũng có khả năng.”



“Lớpkhác?”



“Chu Đào quen biết với hầu hết nam sinh năm nhất, bình thường đều cùng bọn hắn đánh bong rổ hoặc chơi game, hơn nữa bình thường sau khi học xong thường xuyên tụ tập trong lớp ta….”



Học sinh lớpkhác cũng tới phòng học kia?



Như vậy cũng ý nghĩa, người chết không chỉ trong phạm vi lớp 6 năm nhất! Bất quá trước mắt, hầu hết diễn viên đều tập trung tại lớp 6 năm nhất này.



Diệp Tưởng nhìn lớp học phía cuối hành lang, nơi khủng bố mang lại cho Kim Thư Đông thật nhiều thống khổ.



Ngày mai...... nữ nhân váy trắng đã nói, rốt cục sẽ phát sinh chuyện gì đây? Còn có, nàng muốn mình bảo hộ người nào đó, người đó là ai?



“Thực xin lỗi, ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều, chính ngươi tự nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với bọn hắn đi.”



Nhân vật Tôn Di Hoa này tuy rằng rất đồng tình với Diệp Tưởng, nhưng hiển nhiên cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Hiện tại toàn lớp, thậm chí cả những lớp khác cũng bài xích Diệp Tưởng, nàng tự nhiên không có khả năng vì Diệp Tưởng một người mà đối lập với tất cả học sinh, cho dù ca ca nàng có là lớp trưởng cũng vậy.



Trở lại phòng học. Diệp Tưởng an vị ngồi xuống.



Trong phòng học tràn ngập ác ý băng lãnh, tâm giữa người với người đều hoàn toàn vặn vẹo. Mà nguyền rủa cũng sẽ hàng lâm trong lúc nhân tâm đang vặn vẹo như thế này đây.



Phòng học này đến tột cùng đã từng xảy ra chuyện gì?



Chẳng lẽ...... Trước kia, cũng từng có người bị khi dễ giống hắn? Bởi vì nguyên nhân nào đó chết đi, sau đó nguyền rủa phòng học này sao?



Là như thếsao?



Nhìn bảng đen trước mắt hắn ngày càng cảm giác, nơi nàycăn bản không phải để người tới đọc sách. Trên bảng đen viết “Hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước”,câu này càng nhìn càng thấy chói mắt.



Hắn nhớ lại ngày trên bảng đen xuất hiện dấu tay,trong phòng học, 1 đám người máu tươi lâm li, thế nhưng vẫn ngồi im lặng làm bài!



Vặn vẹo......



Hết thảy đều vặn vẹo......



Trong phòng học dị độ này, ngàu sau sống sót như thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK