Dịch: Jyn Pham
Bóng đêm yên lặng bao phủ hoàn toàn con đường núi vắng vẻ.
Phía trước, một chiếc xe bus từ từ tiến đến.
Hành khách trên xe bus, mười thì tám chín đã tiến vào mộng đẹp.
“Các ngươi tin trên thế giới này có quỷ không?”
Trong xe bus yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một giọng nói có vẻ quỷ dị, rõ ràng đã bị đè thấp.
Đây là vị trí hàng ghế cuối cùng trong xe Bus.
Nói chuyện là một thanh niên tương đối tuấn mỹ, mang mũ đội đầu, sắc mặt thoạt nhìn có chút non nớt.
“Là như thế nào?” phía trước có một nam tử đang nhàm chán quay đầu lại, nói:“Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy quỷ?”
“Đừng nói tới đề tài dọa người như vậy, không sợ bị dọa sao...” Một phụ nữ trung niên ôm một đứa bé trong lòng, nói có vẻ oán trách.
Thanh niên kia lại cười ha ha. Vẫn như trước dùng thanh âm chỉ có vài người bên cạnh đủ nghe thấy nói:“Đại tỷ ngươi sợ sao? Kỳ thật, ta tin trên đời này có quỷ. Dù sao một đoạn đường này cũng khá là nhàm chán, ta vài ngày nay ở trên xe bus coi như cũng có hiểu biết, nói chuyện này không sao.”
“Chẳng lẽ ngươi từng gặp qua quỷ?” phụ nữ trung niên cũng bộ dáng hiếu kỳ.
“Cái này......” Thanh niên chà tay, nói:“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa......”
Lúc này, xe buýt bỗng nhiên xóc nảy nặng nề một cái, sợ tới mức vài người thiếu chút nữa hét lên!
Nhiều hành khách đang ngủ say liền mở to mắt.
“Chuyện gì vậy......”
“Đã mấy giờ rồi?”
“Đến được đâu rồi?”
Phụ nữ trung niên mắng 1 ngụm:“Đều là tại ngươi, làm chúng ta sợ tới mức...... Hài tử, không khóc, không khóc......”
Lúc này ánh mắt của thanh niên đội mũ lại tập trung vào một nam tử mặc áo chùng màu đen ngồi phía trước. Nam tử đó vẫn ngồi ở kia, ngay cả tư thế cũng chưa từng cử động qua. Vừa rồi cái xe xóc nảy, hắn một điểm phản ứng cũng không có...
“Ha ha......”
Hắn mím môi, lại không biết đang suy nghĩ cái gì:“Bất quá...... Trên đời này, con người càng khó đoán hơn so với quỷ......”
Hơn mười phút sau......
Xe buýt tiến vào một trấn nhỏ.
Đây là trấn nhỏ cách Mân sơn gần nhất, từ nơi này tới Mân sơn đại khái còn khoảng 10 km lộ trình.
Thanh niên đội mũ xuống xe, hắn đi ở phía trước, phụ nữ trung niên cùng tên nam tử lúc trước cũng cùng hắn đồng hành.
“Minh nhi, chúng ta về tới nhà rồi.” nam tử nhàm chán nhìn thanh niên đội mũ nói:“Đoạn đường này thật đủ xóc nảy.”
Trấn nhỏ này xung quanh phương viên hơn 10 km là duy nhất có người ở, nhân khẩu đại khái chưa đến 1000. Bởi vì giao thông khá bất tiện, bởi vậy, gọi là “Trấn” kỳ thật có điểm miễn cưỡng, chỉ có thể xem như một thôn xóm lớn chút. Lữ điếm chỉ có một nhà, điều kiện tự nhiên rất kém, không muốn ngủ bên ngoài chỉ có thể chấp nhận.
Mà tầm mắt của thanh niên đội mũ vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử mang mũ trùm.
Trong lữ điếm phía trước, sau khi trả tiền cầm chìa khóa, hắn lựa chọn phòng kề sát vách với người kia.
Đi vào phòng, đem túi du lịch đặt xuống đất, hắn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm mặt vách tường.
Thật lâu sau, hắn từ trong túi bên cạnh lấy ra một cái máy ảnh.
Đây không phải lần đầu tiên nhìn đến.
Thế nhưng, thời điểm nhìn vào tấm ảnh, tay hắn vẫn không thể khống chế run rẩy.
Lúc này, di động trong túi reo lên.
Hắn lấy ra nhìn, người gọi tới là “Quân Hạo”.
“Hừ......” Hắn ném di động ra sau, coi như là thưởng thức tiếng nhạc chuông di động, căn bản không để ý tới. Hắn ngược lại muốn nhìn đối phương có bao nhiêu kiên nhẫn, có thể duy trì tới khi hắn nghe xong một bài ca hay không.
Tiếp theo, người thanh niên kia tháo mũ xuống, cư nhiên... để lộ ra một mái tóc dài!
Thì ra là nữ phẫn nam trang!
Hắn...... Không, phải nói là nàng, cầm quần áo lên, tiến vào bên trong phòng tắm nhỏ.
Mà di động trên giường vẫn kêu réo như trước.
“Huyến Âm, ngươi...... Ngươi nghe ta giải thích đã......”
“Khốn kiếp, ai muốn nghe ngươi giải thích, đi tìm chết đi!”
Nói, nàng liền đạp chân ga, hung hăng xông về phía nam nhân trước mặt!
Hồi lâu...... Nàng dừng xe lại.
Tiếp đó, nàng nhìn thấy... một người đầy máu, con mắt rớt ra khỏi hốc mắt, nhào vào trên nắp động cơ!
“A!”
Nàng tỉnh lại.
“Giấc mộng... thật đáng giận...”
Nàng nhìn di động đầu giường, đã là ba giờ rưỡi sáng.
“Không thể ngủ tiếp được.”
Nàng đang tỉnh, nhưng hình ảnh trong giấc mộng lại rất chân thực rõ ràng.
Ngày đó, thời điểm lái xe rời đi, hắn đích xác ngăn ở phía trước. Mà khi đó, trong nháy mắt nàng đích xác có ý nghĩ... dứt khoát đụng chết hắn!
Nhưng... nàng chung quy không hạ thủ được.
Thế nhưng lúc đó, nàng thật sự thiếu chút nữa giẫm mạnh chân ga......
“Ta đang suy nghĩ cái gì vậy......” Nàng vò loạn tóc trên đầu:“Cái tên tra nam kia... làm như thế nào mà trong mộng vẫn nhìn thấy hắn!”
Suy nghĩ rất hỗn loạn.
Nhưng... những suy nghĩ này đã chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.
“Bất quá... thật kỳ quái...”
Đúng vậy, rất kỳ quái a.
Sau ngày hôm đó, nàng phát hiện tại mũi xe có vết lõm.
Sao thế này......
Mình thực sự không có khả năng đụng chết hắn phải không?
Không có khả năng!
Sau khi nàng xuất hiện ý nghĩa này, hắn liền liên tiếp gọi điện tới quấy nhiễu.
Bất quá hắn thật sự rất có nghị lực, một ngày gọi tới mấy chục cuộc điện thoại. nàng cũng lười quản, chỉ đơn giản, không tiếp. Xe biến thành như vậy, nàng chỉ có thể ngồi xe bus tới nơi này.
Mân sơn là quê nhà của nàng. Cho nên nàng liền tới nơi này.
Lúc này...... Nàng bỗng nhiên nhìn về phía vách tường trước mặt.
Cách một bức tường, bên kia chính là phòng của nam nhân mang mũ trùm.
Mục đích cuối cùng của hắn là tới nơi nào?
Bỗng nhiên, nàng trừng mắt nhìn.
Bởi vì...... Nàng nhìn thấy, trên vách tường dường như xuất hiện một dấu vết màu đen.
“Đó là......”
Nàng lấy di động chiếu qua.
“Không phải chứ?”
Nàng chui vào trong chăn, nhìn vết đen trên vách tường giống như mực nhỏ vào giấy trắng, không ngừng lớn lên.
Nàng mím môi, tay cũng run nhè nhẹ.
Dấu vết màu đen dấu chậm rãi mở rộng, dần dần, hai mắt nàng tựa hồ cũng trở nên tối đen......
Lúc này......
Di động bên người nàng lại vang lên tiếng chuông.
Người điện là......
“Quân Hạo”......
“Ngươi nghe ta giải thích, Huyến Âm!”
“Đi tìm chết giùm ta đi...... Khốn kiếp!”
“Đi tìm chết......”
“Đi tìm chết...... Đi tìm chết......”
“Đi tìm chết......”
Một ánh nắng rạng đông chui vào trong phòng.
Nàng mở mắt.
“Ta......”
Nàng nhìn vách tường, phía trên, làm gì có cái vết màu đen nào.
“Mình rốt cuộc là làm sao đây?”
Tay nàng duỗi sang cái di động phía bên kia, nhưng lại làm điện thoại rơi trên mặt đất.
“Đầu đau quá......”
Đêm qua......
Nàng dường như có tỉnh giấc một lần......
Bất quá lúc đó, hẳn không phải một phần của giấc mộng chứ?
Dấu vết màu đen nhìn thấy trên tường kia...... hẳn là ảo giác đi?
Nhất định là như vậy, khẳng định là mộng. Hơn nữa trong mộng, nàng...... Đụng chết hắn, hắn cư nhiên còn......
Một giấc mộng thực hoang đường a. Nghĩ đến, hẳn là vì vết lõm trên xe.
Nàng một tay nhặt lấy di động bỏ vào túi. Sau đó thu thập hành lí, lần nữa đội mũ lên.
Thời điểm đi ra ngoài, gặp được phụ nữ trung niên kia.
“Ngươi hình như ngủ không được ngon a.” Người phụ nữ nhìn mặt nàng nói:“Phát sinh chuyện gì a?”
“Không có gì......”
“Ngày hôm qua hài tử của ta khóc cả đêm, trong lữ điếm có không ít người ý kiến. Ngươi là bởi vậy mới ngủ không ngon đi?”
“Không có, ta không nghe thấy.”
“Ngươi không nghe thấy sao?”
“Ân, không có......”
Lúc này, bỗng nhiên có một người đi ngang qua nàng và người phụ nữ trung niên.
Chính là nam nhân mang mũ trùm.
Nàng nhìn về phía nam nhân kia, tiếp tục nói:“Xem ra thính giác của ta gần đây kém đi nhiều rồi...... Ha ha......”
Tầng dưới lữ điếm, mọi người đều tụ tập ăn cơm.
“Tuy rằng quê nhà ngươi ở Mân sơn, bất quá ngươi hẳn không có người quen đi?”
“Đúng vậy, ta từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Kinh.”
“Nghe nói Bắc Kinh sương mù lớn lắm, có phải ăn rất không tiêu hay không?”
“Đừng nói nữa...... Cả ngày đều phải mang khẩu trang đi ra ngoài, ta là......”
Sau khi cùng những người này nói chuyện, trong lòng nàng cũng dần cởi mở.
Thu thập hành trang, nàng rời khỏi lữ điếm. Nam tử mũ trùm đầu kia cũng vừa lúc lướt qua bên cạnh nàng.
Một giây này... nàng dường như nghe thấy bên tai có âm thanh.
“Có phải đã quên cái gì đó?”
Nàng lập tức nhìn về phía nam tử mang mũ trùm đầu. Nhưng hắn đã nhanh chóng tiến về phía trước.
Nàng ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mà đây, cũng là bắt đầu của một loạt ác mộng......[ chưa xong còn tiếp..]