Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một tiểu trấn tràn ngập khí tức âm trầm.



Lúc này, bên trong tiểu trấn không có một bóng người, từng cỗ âm phong thỉnh thoảng lại thổi đến.



Heine cùng Sa La đang bước đi bên trong tiểu trấn.



Tầng ác mộng thứ sáu.



Bọn hắn lại một lần nữa, đi tới nơi này.



Dưới bầu trời âm u, những tờ báo cũ bị gió thổi lên, những bánh xe hỏng sắp xếp không ra hàng lối, mặt đất phần lớn toàn là thủy tinh vỡ vụn.



Tầng ác mộng thứ sáu, đã không thuộc về “Lĩnh vực” mà Hầu Tước có thể khống chế.



Thời điểm hai người đi đến trước một chiếc xe, bỗng nhiên, trong xe xuất hiện một khối thi thể đã bị hỏa thiêu cháy thành than đen! Thi thể kia quay đầu lại, nói một câu:“Sa La, ngươi đến rồi!”



Sau đó khối thi thể kia liền tiêu thất.



Con mắt Sa La còn nhìn kịp nhìn thấy khối thi thể kia.



Tuy gọi là thời đại trước, nhưng chính xác cũng chỉ là mười mấy năm trước, mà đối với Sa La đã có thể gọi là thương hải tang điền. Ngày xưa, nàng đã sớm thành Bất Tử chi Thân, những ngày tháng tuế nguyệt trôi qua chưa từng mảy may thay đổi dung nhan của nàng, nhưng nội tâm thì sớm đã thay đổi như trời với đất.



“Ngươi theo sát ta.” Hầu Tước vỏn vẹn chỉ nói một câu như vậy.



Lấy tính cách của Hầu Tước, từ trước đến nay không bao giờ nói từ dư thừa, nếu đổi lại là Nam Cung Tiểu Tăng hoặc là Mạc Niệm Sinh, hắn sẽ chẳng mảy may nhắc nhở.



Thế nhưng...... Sa La lại khác.



Rất nhiều người cho rằng Hầu Tước là người lãnh khốc tàn nhẫn, là một người làm chủ lý tính tuyệt đối. Nhưng trên thế giới này, làm sao có người chân chính không đụng đến tình cảm? Có thất tình lục dục, yêu ghét biệt ly sầu khổ mới là con người. Hầu Tước cũng không phải vị tiểu đinh đương Sở Hiên trong [ vô hạn khủng bố ], như thế nào có thể hoàn toàn vô tình? Bất quá, bao gồm cả tiểu tăng, những người chân chính hiểu được con người của Hầu Tước, thật sự không nhiều. Hầu Tước vẫn luôn che dấu nội tâm chính mình, không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấu tâm tình, khiến người khác không phỏng đoán ra tâm tư cùng ý đồ, như vậy mới có thể kính sợ đối với hắn. Nhưng chỉ riêng mình Sa La lại có thể nhìn thấu chân tâm của Hầu Tước.



Không ngừng tiến vào sâu bên trong tiểu trấn, trên một thân cây trước mắt, xuất hiện một khối thi thể bị treo cổ.



Thi thể Kia mở miệng nói chuyện:“Ngươi quyết định Đem Sa La giao trả cho ta sao? Heine?”



Hầu Tước thản nhiên mở miệng:“Nếu ta làm như vậy, ngươi có thật sự nguyện ý giúp ta?”



“Ta rất sớm đã nói qua, tài năng của ngươi ta thực rất thưởng thức, nếu thật sự phải chết, cũng có chút đáng tiếc.”



Hầu Tước đương nhiên không dễ dàng làm bại lộ ý đồ của mình, để đối thủ thừa dịp này chiếm tiên cơ trước, mới có một đường hi vọng. Dù thực lực song phương đối lập, Hầu Tước cũng tuyệt đối không muốn ở thế hạ phong. Đối phương dù sao cũng có nhân vật chính quang hoàn tối cường! Hắn đối với Hầu Tước, chỉ là phối hợp diễn mà thôi. Phàm là tiểu thuyết, trò chơi, anime, điện ảnh...... Chưa từng có tiền lệ nhân vật chính chết trong tay diễn viên phối hợp? Cho dù chết, cũng phải là chết trong tay BOSS phản diện, hơn nữa còn phải là đồng quy vu tận. Đối phương lại có được nhân vật chính quang hoàn chung cực, tuyệt đối chính là bất tử.



Nếu không phải ở trong bộ phim kinh dị này bị buộc đến tuyệt lộ, Hầu Tước tuyệt muốn không đoạt thức ăn trong miệng hổ như thế này. Sau [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 2] thế lực bị thanh trừng đến nay vẫn còn là ký ức mới mẻ, nếu trong chiến dịch này Khu Ma trận doanh phải chịu thêm nhiều người chết, hậu quả thật là tưởng tượng không nổi, mà bên Đọa Tinh chỉ có vài vị ảnh đế bất tử, như vậy tương lai căn cơ trong Ni Đặc III, khu ma doanh chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt cảnh! Cũng vì đã suy tính rất nhiều, Hầu Tước mới ngăn cản không cho Diệp Tưởng tham chiến.



Đương nhiên, Hầu Tước dám đến tất nhiên cũng có vài phần nắm chắc, hạn độ thấp nhất, hắn cam đoan chính mình cùng Sa La sẽ không chết. Một khi Hầu Tước chết đi, Khu Ma trận doanh cũng coi như bị phá bỏ. Cho nên, hắn đã chuẩn bị rất nhiều đường lui. Ngay cả như vậy, cam đoan nhiều nhất cũng chỉ là tính mạng bản thân, còn có cướp được vật nguyền rủa trên tay đối phương hay không, không thể nói trước!



Nhân vật chính, phối hợp diễn, thiếu một chữ, vận mệnh đã hoàn toàn bất đồng!



“Hảo, đem Sa La giao cho ta, sau đó, thả ta ra thôi.”



Đối phương không hổ là nhân vật chính, giờ phút này giọng điệu cực kỳ bình thản, không có biểu hiện hỉ nộ ra ngoài, hiển nhiên cũng đồng dạng là người rất có tâm cơ. Hầu Tước tin chắc hắn cũng không hề tin tưởng bản thân, sau khi được thả ra, sớm hay muộn hắn cũng sẽ trừ bỏ mình. Chỉ bằng 1 đoạn tình cảm giữa Hầu Tước và Sa La thôi, người kia tuyệt đối không có khả năng để hắn tồn tại. Nhân vật chính đều là như thế, chính mình có thể dung nạp tam thê tứ thiếp, nhưng không cho phép nữ nhân có nửa điểm phản bội, cho dù chỉ là trong ý nghĩ. Không cần biết trong lòng người ta có muốn hay không, đãi bạc người khác còn muốn người khác tận trung vì ngươi, chính là loại ý tưởng ngu xuẩn cỡ nào! Đáng tiếc trong lịch sử nhân loại, có rất nhiều người ngu xuẩn như vậy làm người cầm đầu.



Đối phương đã không có bản thể, nhưng vật nguyền rủa kia chắc chắn hắn vẫn mang theo.



Hầu Tước nếu muốn mang Sa La đi, thì phải động thủ trong nháy mắt.



Tuyệt đối không cho phép có sai lầm!



Về phần giết chết đối phương...... Hầu Tước căn bản không có ý tưởng như vậy, điều đó tuyệt đối không có khả năng làm được. Ít nhất hiện tại Hầu Tước làm không được.



Khi Hầu Tước đang rơi vào thời khắc lâm nguy......



Đám người Mộc Lam cũng đang dần xâm nhập vào bên trong rừng rậm.



Báo động trước của tiểu tăng cùng Kanzaki không còn tác dụng, Seo Jun Sang cũng chưa bố trí được hung nhãn, tất cả rơi vào thế bị động. Tiên cơ duy nhất vốn là kịch bản, nhưng kịch tình của kịch bản cũng không phải tuyệt đối, khả năng tồn tại điểm khác biệt là không ít. Vì thế, Chu Đào cùng Cao Tâm Nghi liền được bảo vệ trọng điểm.



Lúc này...... Cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy......



Một đoạn đường được rào dây thép có treo tấm biển, dùng chữ đỏ như máu viết “Nơi đây nguy hiểm, du khách không được vào”!



Đến rồi!



“Đây là cái gì a? Nguy hiểm?”



“Không biết được? Là ý gì đây?”



Trường Nguyệt đảo hiển nhiên ẩn tàng rất nhiều bí mật, mà bí mật này đang hiện ngay ra trước mắt bọn hắn.



Đám người Mộc Lam, Nam Cung Tiểu Tăng đã làm tốt công tác chuẩn bị. Vì thế Mộc Lam mở miệng:“Hay chúng ta cứ vào đi.”



“Ngươi không đọc rõ a?”, nhưng lúc này Kanzaki Yuu lại hùa theo:“Dù sao đã đến, không bằng vào xem 1 chút? Coi như đang đi thám hiểm.”



“Việc này không tốt lắm đâu......”



“Chẳng lẽ ngươi cũng như huynh muội Tôn gia kia, làm việc lúc nào cũng theo khuôn phép?”



“Ta cảm giác......”



Việc này không cần thừa lời, phim kinh dị luôn có những người đưa ra chủ ý ngu ngốc, có người ngăn cản nhưng rút cục vẫn phải cùng nhau chui vào.



“Lại nói, trên bản đồ không có đánh dấu nơi này.” Mộc Lam cầm bản đồ, nhìn nhìn chung quanh, nói:“Nơi này cũng rất gần với vườn quýt của lão hiệu trưởng a.”



“Cũng gần, bất quá có thể coi là trùng hợp đi. Nói là nguy hiểm, không hẳn đến mức có dã thú chứ?”



“Nói đùa, có dã thú mà chỉ dùng dây thép cuốn 1 vòng thấp lè tè thế này sao?”



“Cũng phải a......”



Càng đi vào sâu, cây cối bên trong càng rậm rạp, nơi này có vẻ càng thêm sâu thẳm âm u.



Giờ này khắc này một tòa tiểu ốc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.



Mộc Lam đi phía trước, tiểu tăng phụ trách cứu viện vào thời khắc lâm nguy, Diệp Tinh Vẫn cũng sẽ lập tức ra tay.



Đi đến trước tiểu ốc, Mộc Lam vươn tay, chậm rãi mở cửa phòng ra.



Bên trong, cái gì cũng không có.



Bất quá đám người Mộc Lam vẫn tiến vào trong.



Tất cả vẫn phát triển dựa theo kịch bản.



“Tro bụi thật là nhiều, nơi này thật đúng là cũ nát......”



“Đúng vậy......”



Bọn họ ở trong phòng nhìn một hồi, ngay cả một cái bàn, một chiếc ghế dựa cũng không thấy.



“Đợi đã...... Các ngươi xem...... Này!”



Mộc Lam nhìn vách tường trong tiểu ốc, ở trên đó có khắc rất nhiều chữ! Vừa rồi bởi vì rất tối, cho nên không thấy được.



Những chữ trên vách tường kia, rõ ràng là ….



“Đây là lần đầu tiên ta trở về, hi vọng có thể ngăn cản hết thảy.”



“Lần thứ hai trở về, lúc này, còn có thể thất bại sao?”



“Cư nhiên đã là lần thứ ba. Không được, ta bắt buộc phải thành công.”



“Vẫn là thất bại, mụ mụ, ba ba cứ như vậy chết ở trước mặt của ta. Ta vì cái gì không thể thay đổi lịch sử?”



“Nhất định có thể thay đổi, ta tin tưởng! Lần thứ tư đã có điểm khác biệt. Ít nhất ta có thể cứu Lý Vĩnh Quân, khiến hắn sống đến hiện tại.”



“Lần thứ năm trở về......”



Từng hàng chữ được khắc xuống, làm cho nhân loại phải cảm thấy kinh tâm động phách!



Cách đó không xa, một bóng trắng đứng lặng trong rừng ở trước gian nhà nhỏ kia.



“Đây đến cùng là...... Cái gì vậy?” Mộc Lam dùng đèn pin chiếu đến hàng chữ cuối cùng.



“Lần thứ tám...... Ta có lẽ rất nhanh sẽ bị xóa bỏ. Nếu nhất định phải chết, ít nhất ta cũng muốn cứu ba ba cùng mụ mụ mới có thể biến mất. Ta phải thay đổi toàn bộ lịch sử. Ta không thể lại khiến ta bị xóa bỏ như trong những thời gian qua!”



Cho tới nay......



Bọn họ đều không ngừng luân hồi sao? Mà Tôn Tích Kính muốn thay đổi lịch sử lại không ngừng bị xóa đi......



Giờ phút này, ở trên màn hình điện ảnh, một góc quay từ trên trần nhà chiếu cảnh tượng cả tiểu ốc. Từ góc độ này, người xem có thể nhìn thấy rõ ràng, sau lưng cánh cửa bị đám người Mộc Lam mở ra kia, rõ ràng...... có một khối thi thể đã sớm hư thối!



Đám người Mộc Lam...... Đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả![ chưa xong còn tiếp......]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK