Lúc trước, bị Nguyên Huyết Tầm lựa chọn sắm vai “Hạ Hầu Huyến Âm”, đối với nàng mà nói có chút ngoài ý muốn.
Thân là nữ nhi của diễn viên đại năng tam trọng môn, có được quyền hạn và năng lực vượt quá tưởng tượng. Nhưng tương đối mà nói, càng là diễn viên thượng tầng sẽ càng cảm nhận được thế giới địa ngục này có bao nhiêu đáng sợ.
Tựa như bây giờ......
“Ngươi đem bản đồ...... Giấu ở nơi nào?”
Thanh âm xa lạ kia chất vấn Hạ Hầu Tiêu Nham. Thực hiển nhiên, bản đồ đối với hắn mà nói là rất quan trọng.
“Ngươi muốn lợi dụng bản đồ uy hiếp ta sao?”
Thanh âm kia nhanh chóng trở nên băng lãnh... không che giấu sát ý chút nào.
Thanh âm của Hạ Hầu Tiêu Nham lại rất vững vàng:“Uy hiếp? Ta chỉ là người phân gia nào có đảm lượng uy hiếp đệ đệ của đương kim tông gia gia chủ? Không phải sao?”
“Ngươi đã nói cho Thái Lam biết?”
“Thái Lam tiểu thư không biết. Sau này, cũng không tất yếu cần phải biết.”
Hiện tại diễn viên sắm vai Hạ Hầu Tiêu Nham cũng giống như nàng, bị phong ấn đại bộ phận lực lượng.
Thanh âm trầm mặc hồi lâu, mới nói:“Ngươi nhận được sự coi trọng của ca ca ta, ta biết. Ngươi cảm giác dựa vào cái này ta tạm thời có thể không động đến ngươi, thế nhưng mời ngươi nhớ kỹ, ngươi làm những chuyện như vậy nếu có bất cứ một tia sai lầm nào, vô luận là tông gia hay là phân gia đều sẽ gặp phải chuyện gì, ngươi nên rõ ràng!”
Trầm mặc.
Trầm mặc đầy chết chóc.
Trầm mặc này thậm chí có chút khiến Huyến Âm hoài nghi, bản thân có phải bị phát hiện rồi không.
Loại trầm mặc này không liên tục duy trì quá lâu.
“Đúng vậy, ta sẽ không để mọi thứ xảy ra sai lầm.”
“Đi thôi. Thời gian ta đi ra đã quá dài rồi.”
Tiếp theo hai người kia liền rời khỏi nơi này.
Thật lâu sau. Huyến Âm xác định hai người đi xa mới chui ra từ dưới gầm bàn.
Bản đồ...... bị bỏ vào trong cỗ quan tài kia?
Nàng nhớ lại thời điểm Hạ Hầu Thái Lam đến, hắn đối với chuyện mở quan tài ra dùng đủ loại lý do từ chối...c hẳng lẽ vì hắn không hi vọng để Hạ Hầu Thái Lam phát hiện hắn đặt bản đồ vào trong quan tài? Nhưng sau này hắn lại chủ động đề nghị chính mình mở quan tài ra?
Không......
Huyến Âm bỗng nhiên ý thức được một việc......
Chẳng lẽ...... Chính là trong nháy mắt nàng mở cỗ quan tài ra, hắn đem bản đồ trên người nàng đặt vào trong quan tài?
Phải biết, trong hiện thực, người có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi một vật trên một người có khối người. Hạ Hầu gia thần bí có một nhân vật như vậy nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu thật sự là như thế... vậy chuyện này là sao? Bản đồ kia đối với gia tộc này mà nói rốt cục có ý nghĩa gì?
Bất quá. Càng quan trọng hơn là, tấm bản đồ kia còn có một bộ phận bị Hạ Hầu Tiêu Nham giấu ở nơi nào đó.
Vấn đề là hắn giấu ở nơi nào?
Mân sơn lớn như vậy, hắn chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ chôn đi, nàng cho dù hao phí một đời chỉ sợ cũng chưa thể tìm thấy. Mà tìm Hạ Hầu Tiêu Nham ép hỏi? Căn bản là sự tình không có khả năng.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi phán đoán, trong hai người kia, thanh âm xa lạ là đệ đệ của gia chủ hiện thời, mà từ lời nói để phán đoán, hắn rất có khả năng là cha đẻ của Hạ Hầu Thái Lam [ Hạ Hầu Dạ Vương đã đề cập qua, Hạ Hầu Thái Lam là đường muội của hắn].
Trong giờ ăn chỉ có người tông tộc mới được tham gia, hắn tìm lý do rời khỏi, đến đây bí mật gặp mặt Hạ Hầu Tiêu Nham. Hiển nhiên thời cơ lựa chọn không sai, đoạn thời gian này chung quanh cực kỳ tĩnh mịch, ngay cả nô bộc hồng y cũng không nhìn thấy một người. thế nhưng bọn họ lại không hề nghĩ đến, bị nàng phát hiện.
Hơn nữa...... Bởi vì màn diễn này trong kịch bản là chữ đỏ, cho nên bọn họ không thể “phát hiện” ra nàng.
Kết hợp tin tức trong kịch bản, Huyến Âm có thể đại khái phỏng đoán ra một chút dấu vết.
Thực hiển nhiên, trong gia tộc Hạ Hầu tuyệt đối không bền chắc như thép mà tồn tại phe phái tranh đấu. Hạ Hầu Dạ Vương được xưng là thiếu chủ, hiển nhiên là con trai của gia chủ, mà Hạ Hầu Thái Lam là con gái của đệ đệ gia chủ, mà Hạ Hầu Tiêu Nham thân là người phân gia, còn lại phe phái nào nữa thì không rõ, thế nhưng tổ mẫu năm đó tựa hồ từng sắm một nhân vật nào đó hết sức quan trọng. Về phần là nhân vật thế nào, hiện tại còn rất khó phỏng đoán.
Bất quá, đối Huyến Âm, cái quan trọng nhất chính là bản đồ, nàng tất yếu phải lấy được bản đồ kia đến tay.
Tựa hồ như trong minh minh có chỉ dẫn nào đó khiến nàng ý thức được, chính mình tất yếu phải đi theo lộ tuyến trên bản đồ kia...
Cho dù là bản đồ bị tàn phá cũng tốt, nàng phải lấy được bản đồ kia đến tay. tình huống hiện tại, nàng chỉ có đầu nhập vào Hạ Hầu Dạ Vương mới có khả năng đạt được manh mối mới về bản đồ.
Đây là sự tình duy nhất trước mắt mà nàng có thể làm.
Sau khi nàng chui ra khỏi bàn, lại nhìn căn phòng rậm rạp dày đặc phù chú.
Nàng có một loại cảm giác không thoải mái rất mãnh liệt.
Loại cảm giác này......
Thực không thích hợp......
Bỗng nhiên, nàng lại lần nữa sinh ra cảm giác muốn nôn.
Thật sự không rõ...... lúc trước nàng rõ ràng đâu có ăn nhiều thứ này nọ như vậy, vì cái gì mỗi lần đều muốn nôn?
Thế nhưng nàng không quản được nhiều chuyện này......
Nàng xông ra ngoài......
Ngay lúc này, một đoạn trí nhớ hiện lên trong đầu.
Trí nhớ thuộc về “Hạ Hầu Huyến Âm”.
“Nhớ kỹ, Huyến Âm. Dù có thế nào...... Ta cũng không thể chết ở nơi ngoài Mân sơn. Thời điểm ta sống tuyệt đối sẽ không ở lại Mân sơn, thế nhưng...... ta chết đi, tất yếu phải ở tại Mân sơn.”
Đó là một giọng nói xa lạ.
Nhưng đối với Hạ Hầu Huyến Âm lại vô cùng quen thuộc.
Phi thường, phi thường quen thuộc......
Ngày đó......
Nàng tận mắt nhìn thấy Quân Hạo sắp kết hôn cùng mình, cư nhiên tại căn nhà tân hôn vùng ngoại thành, cùng một nữ nhân khác trần như nhộng chơi vật lộn đại chiến.
Khi đó nàng vọt ra ngoài xe, đang chuẩn bị lái xe rời đi lại nhìn thấy Quân Hạo mặc quần ngăn ở trước mũi xe.
Lúc ấy nàng...... Thật sự rất muốn đạp ga, tiến lên đâm chết hắn.
Nhưng...... Trong trí nhớ, nàng không có giết chết hắn. Nàng không có a.
Nhưng là......
Ta không thể chết ở nơi bên ngoài Mân sơn......
Ta không thể chết ở nơi bên ngoài Mân sơn......
Nàng một phen đè vào một tấm phù chú trên vách tường. Tiếp theo trong đầu cảm giác từng trận đau nhức ập đến, nàng lập tức mở miệng nôn mửa!
Bất quá nàng nghĩ tới, bãi nôn này không dọn dẹp sẽ làm người khác phát hiện nàng đã đến qua nơi này!
Sau đó nàng liền vươn tay... đem tấm phù chú trên vách tường kéo xuống!
Đúng vậy, đây cũng là một bộ phận chữ đỏ trong kịch tình.
Nàng đem tấm phù chú kéo xuống, sau đó lau đi bãi nôn trên mặt đất.
Nàng một chút cũng không suy xét, làm như thế sẽ có hậu quả gì.
Mà đối với vách tường được treo dày đặc phù chú mà nói, thiếu đi một tấm lại không nhìn ra một điểm khác biệt nào.
Thế nhưng đúng lúc này, nàng lại sinh ra một tia lạnh lẽo không rõ lý do. Một loại cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng, không biết bắt nguồn từ nơi nào.
Nàng...... Vì cái gì lại muốn đến Mân sơn?
Vì cái gì đạp lên lời thề của phụ thân, khi còn sống sẽ không đặt chân lên mảnh thổ địa này?
Theo như lời Thái Lam, ở thời điểm còn sống, không nên trở lại Mân sơn, không nên...... Trở về.
Nhiệt độ trong phòng tựa hồ đột ngột hạ xuống rất nhiều.
Chuyện gì vậy?
Vì sao lại có cảm giác lạnh?
Sau khi dùng phù chú đem bãi nôn kia lau đi, nàng liền vo tấm phù chú lại, chạy ra bên ngoài.
Chạy tới một vách núi nào đó bên cạnh trang viên liền đem nó ném xuống.
Đứng trước vách núi, nàng cảm giác thoải mái hơn một chút.
Tại địa phương như Mân sơn này, tựa hồ bất cứ nơi nào cũng có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Loại cảm giác này là lần đầu tiên nàng cảm nhận được.
Cho dù lúc trước trên núi St. Diois trong gia tộc Nightliar, hay là trường trung học Quảng Nguyệt trong [phòng học dị độ] đều chưa từng có loại cảm giác này.
Cho dù đặt mình vào trong tầng tầng quỷ triều, so ra cũng kém hiện tại.
Nguyền rủa tà ác, lạnh lẽo nhìn không thấy, tựa hồ xâm nhập thân thể nàng.
Tiếp theo nàng quay đầu nhìn lại trang viên trong đêm đen.
Hạ Hầu gia tộc...... Một gia tộc tràn ngập tầng tầng bí ẩn. Một gia tộc...... Không thể lý giải.
Bị Huyến Âm ném xuống vách núi, phù chú kia rơi trên mặt đất, mà những văn tự trên đó bắt đầu ẩn ẩn biến mất.
Tiếp......
Bãi nôn bị phù chú bao phủ kia......
Bỗng nhiên bắt đầu bành trướng, sau đó xé rách tấm phù chú......
Mà chuyện này không hề được nhắc tới trong kịch bản.
Vô luận là diễn viên hay là bản thân Huyến Âm, đối với chuyện này không hề hay biết chút nào...