Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tưởng hít sâu một hơi sau đó vỗ vỗ tay rồi nói:



- Hy vọng cha ở dưới suối vàng nếu biết có thể nhắm mắt.



Tiêu Mộng Kì nhìn lốc xoáy đen ngòm đang dần biến mất và ý thức được nàng có vẻ như quá coi thường Diệp Tưởng! Hắn còn mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều!



Thế nhưng......



Từ trong ngực của Diệp Tưởng bỗng nhiên vươn ra một bộ xương bàn tay trắng ởn! Bộ xương này nắm chặt lấy trái tim còn đang đập thình thịch của Diệp Tưởng!



- A Ninh!



Con mắt của Ôn Vũ Phàm như muốn nứt ra. Nàng dù không biết cơ thể của Diệp Tưởng nghịch thiên đến mức độ nào, nhưng bây giờ nó đang trong thời gian cooldown. Nàng quyết định lấy ra mảng tường bị nguyền rủa!



Nhưng tay của Diệp Tưởng lại một lần nữa biến hóa! Móng vuốt ác ma túm chặt lấy phần xương tay đó!



- Anh cả! Anh không phải muốn đuổi tận giết sạch đó chứ?



Diệp Tưởng không thể không nói “Khô lâu vương” quả thật đáng sợ. Y vừa rồi nhất định đã cắt một phần xương cốt của mình rồi giấu đi ở đâu đó nên nếu y muốn giết hắn sẽ rất dễ dàng. Bắt giữ sau đó nhốt lại bản thể của y cũng không giải quyết được chuyện gì!



- Không...... Không thể nào!



Từ trên khúc xương đó truyền tới âm thanh bối rối của Không Ảnh:



- Không phải tim của mày đã bị tao móc ra rồi sao?



Nhưng Không Ảnh lại không thể nghe được đáp án.



Máu không ngừng trào ra từ ngực của Diệp Tưởng. Ôn Vũ Phàm chạy tới rồi hỏi:



- A Ninh, em, em sao lại…



- Em không sao đâu chị hai!



Khúc xương kia đã hoá thành tro bụi sau đó tan biến vào không khí. Diệp Tưởng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hắn đặt trái tim vào miệng vết thương. Rất nhanh, trái tim tự động nối với những mạch máu trong cơ thể, máu cũng ngừng chảy. Dù hắn có mất bao nhiêu máu thì tuỷ sống cũng tự động tạo ra máu mới để bổ sung. Những hành vi gây thương tổn cho thân thể của Diệp Tưởng không thể nào giết được hắn.



Hiện tại Ôn Vũ Phàm cảm giác được Diệp Tưởng quả thực còn ma quái hơn cả đám quỷ hồn nữa! Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao «Hầu tước» không tiếc bồi dưỡng nàng để bảo vệ Diệp Tưởng. Nói cho cùng thì Diệp Tưởng đâu cần nàng bảo vệ? Nhưng nàng không biết Diệp Tưởng vẫn còn rất yếu khi phải đối mặt với những vật bị nguyền rủa thực sự đáng sợ. Đến lúc đó hắn rất cần nàng ra tay.



Trương Hạo Thiên ngẩn người theo dõi tất cả mọi chuyện.



Sau đó Diệp Tưởng quét mắt nhìn hắn rồi nói:



- Ken! Anh đừng nói với tôi anh chẳng biết gì nhé!



Trương Hạo Thiên lập tức quỳ trên mặt đất rồi nói:



- Đừng! Xin đừng giết tôi! Tôi nói, tôi nói hết! Xin mọi người đừng giết tôi!



Hoắc Thanh Lam nhìn thấy kẻ suýt nữa đã lấy đi sự trong trắng của Mẫn Hà không ngờ là quỳ xuống đất van xin rối rít như chó nhà có tang liền không chút do dự xông tới túm cổ hắn rồi quát lên đầy giận dữ:



- Chuyện gì đây? Tổng giám đốc bị cậu chủ lớn hại chết sao?



Trương Hạo Thiên đẩy Hoắc Thanh Lam. Hắn nghĩ ông đây quỳ xuống trước mặt của « Thợ săn ác ma » thì không sao, còn thứ như ngươi là cái chó gì!



Hiện tại hắn không còn bất cứ suy nghĩ gì khác. Hắn chỉ mong giữ được cái mạng nhỏ của mình. “Thiết cự nhân” của ngày xưa không ngờ lại trở nên nhu nhược và yếu hèn như vậy! Không ai có thể tin được khi nhìn thấy bộ dạng của hắn hiện nay!



- Nói đi! nguồn .



Diệp Tưởng dịch chuyển tức thời tới trước mặt của Trương Hạo Thiên, sau đó nhấc cổ áo của hắn rồi dí sát vào cửa sổ của máy bay rồi nhìn hắn với vẻ dữ tợn. Hắn hỏi:



- Chuyện là thế nào?



- Dạ...... Là cậu chủ lớn đã sai kẻ hèn đổi lọ thuốc của ông chủ, sau đó sai kẻ hèn rải lông mèo trước phòng của ông chủ…Kẻ hèn chỉ nghe theo lệnh làm việc, còn những chuyện khác không liên quan đến kẻ hèn.....



Đây đâu phải là « Thiết Cự Nhân » chứ? Hắn hoàn toàn là một kẻ ăn hại. Diệp Tưởng không khỏi nghĩ tới chuyện chẳng lẽ « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 cũng có loại người ăn hại thế này sao? Tốt xấu gì thì y cũng là người có vật bị nguyền rủa loại ký sinh, thế mà ngay cả dũng khí liều mạng đấu một trận cũng không có mà chưa gì đã quỳ xuống xin xỏ rối rít! Thế này là sao?



Kế tiếp, tay phải của Diệp Tưởng nắm lại thành quyền sau đó đấm thẳng vào mặt của Trương Hạo Thiên! Một đấm này của hắn vô cùng khủng bố! Xương gò má của Trương Hạo Thiên bị đấm nát phát ra những tiếng rắc rắc nghe rất rõ ràng! Mặt của Trương Hạo Thiên bê bết máu! Một quyền nặng như vậy đừng nói là người mà ngay cả voi cũng chịu không nổi!



Mắt của Trương Hạo Thiên nổ đom đóm. Hắn suýt chút nữa thì ngất đi tại trận. Khi Diệp Tưởng vung tay định thụi thêm cú nữa thì Ôn Vũ Phàm tóm lấy tay hắn.



- Đừng như vậy A Ninh! Em sẽ giết người đấy!



Ôn Vũ Phàm đương nhiên sẽ không để ý tới sự sống chết của đối phương, nhưng nếu đánh quá nặng tay khiến đối phương bỏ mạng thì chưa biết chừng sẽ xuất hiện NG.



Diệp Tưởng từ từ lỏng tay. Hắn cố ý buông lỏng bản thân trong tình huống này. Dù hắn có đánh chết đối phương cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao họ cũng không phải là người thuộc thế giới này nên hắn cũng không cần suy nghĩ tới chuyện giết người đền mạng.



Tiêu Mộng Kì nhìn khuôn mặt đã sưng vều lên trông chẳng khác gì đầu heo của Trương Hạo Thiên, nhưng có vẻ như cô ta cũng không có ý định giết hắn. Dù sao chuyện của Dĩ Xuyên cũng không liên quan đến hắn nên nàng cũng không có ý định lấy cái mạng chó của hắn.



Đúng lúc này trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10.



Mộc Lam lúc này đang ngồi trước cửa phòng chiếu phim thì đột nhiên Mẫn Hà nói:



- « Thợ săn ác ma »! Diễn viên tên Diệp Tưởng kia chính là « Thợ săn ác ma »!



Cặp mắt ác ma trắng dã của nàng có thể nhìn xuyên qua vách ngăn không gian giữa rạp chiếu phim và phim kinh dị! Nàng nhìn thấy từng cảnh tượng xảy ra trên phi cơ!



- Thật sự là Diệp Tưởng sao?



Mộc Lam mừng rỡ nói:



- Được! Ra tay đi Mẫn Hà! Lần này phải nhân lúc hắn còn chưa cứng cáp diệt trừ đi mối hiểm hoạ này!



- Được!



Lý Mẫn Hà biết nàng sắp phải giết người.



Đây là lần đầu tiên nàng thực sự giết người.



Nhưng nàng đã không còn lựa chọn. Nàng đã đứng bên trận doanh Đọa Tinh nên « Thợ săn ác ma » đã được định sẵn là kẻ thù của nàng. Chuyện này không thể thay đổi được. Nếu nàng không giết người thì người bị giết sẽ là nàng. Nàng đã được định sẵn sẽ bị lún sâu vào vực thẳm của bóng tối tuyệt vọng.



Nhưng cho dù thật sự có thành công để « Ác ma » nhập lên mình của diễn viên trong phim thì Mẫn Hà cũng không dám cam đoan nhất định có thể giết được Diệp Tưởng. Dù sao Diệp Tưởng cũng đang ở trong phim kinh dị, nên nàng cũng không biết việc khiến « Ác ma » nhập lên mình của diễn viên có hiệu quả trong việc đối phó với diễn viên có « sức đề kháng » với nguyền rủa của ‘Ác ma’ như hắn hay không. Mẫn Hà cũng chỉ biết cố thử.



Nếu lần này thành công thì sao này nàng sẽ không cần phải ra tay trong những bộ phim kinh dị tiếp theo.





Nàng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.



Lúc này, trên máy bay, Diệp Tưởng bỗng cảm thấy khác thường.



Hắn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn từ tầng không gian khác!



Là An Nguyệt Hình sao?



Không, không đúng! Nếu không mở ra đôi mắt ác ma thì y chắc chắn sẽ không tìm được hắn.



Diệp Tưởng bất đầu cảm thấy bất an. Cảm giác bất an kia sau đó chuyển thành một cảm ứng của « Thợ săn ác ma » về « Ác ma »!

Cảm giác này là......



Người của Diệp Tưởng bắt đầu run rẩy. Đây là một phản ứng bản năng nên hắn không thể kiềm chế được.



- Chị hai, cô Thẩm!



Diệp Tưởng gầm lên:



- Hai người mau tránh xa ra! Càng xa em càng tốt!



Mẫn Hà lúc này đang đứng trước cửa phòng chiếu phim. Không ai dám nhìn thẳng vào mặt của nàng lúc này.



- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?



Mộc Lam hỏi.



- Sắp được rồi.



Mẫn Hà trả lời. Chung quy lại thì việc mà nàng chuẩn bị làm là việc nhập lên thể xác của diễn viên vượt qua không gian cách trở mà chỉ có « Ác ma » địa vị cao mới có thể làm được. Những vật bị nguyền rủa hệ không gian khác cũng không làm được chuyện này. Ngay cả «Hầu tước» cũng không thể tham gia vào thế giới trong phim thông qua giấc mơ bị nguyền rủa.



Rốt cuộc, Mẫn Hà nói:



- Chuẩn bị hoàn tất. Mục tiêu đã khoá......



- Bắt đầu......



Mẫn Hà cảm giác được câu nói mà nàng đang ngân dài này bắt nguồn từ chính linh hồn của nàng!



Cùng lúc đó, ở « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19, Mạc Niệm Sinh lập tức thông báo với «Hầu tước»:



- «Hầu tước» đại nhân! Tình hình không ổn!



«Hầu tước» dừng đánh đàn. Y nói:



- Chuyện gì?



- Triệu Không Ảnh chỉ e sẽ trở thành môi giới để « Ác ma » địa vị cao xuyên qua không gian giáng xuống thế giới phim kinh dị giống như những gì đã diễn ra trong [Con đường vong hồn]!



Nếu thật sự là như vậy thì Mạc Niệm Sinh cũng chẳng giúp gì được Diệp Tưởng! Họ giống như con châu chấu đang đá xe!



Từ miệng của Ôn Vũ Phàm , sau khi biết biết Triệu Không Ảnh sẽ tham gia đóng trong [ Chuyến bay số hiệu 444 ] thì «Hầu tước» đã đoán được chuyện này có thể xảy ra rồi. Thế nhưng, khi đó y còn chưa biết Diệp Tưởng sẽ tham gia đóng trong bộ phim kinh dị này nên y cũng chưa tìm ra cách để đối phó. Chung quy thì « Hầu tước » cũng không phải thần tiên. Y làm sao đoán được rạp chiếu phim sẽ để Diệp Tưởng tham gia đóng trong một bộ phim kinh dị tương đối khó chứ?



Muốn ngăn cản thì trừ phi phải lập tức giết chết Triệu Không Ảnh, nhưng chuyện này y không thể làm được.



Triệu Không Ảnh là người vô cùng khó giết. Nếu y dễ giết như vậy thì y đã sớm bỏ mạng trong tay của Mạc Niệm Sinh rồi!



Quá trình này căn bản không thể nghịch chuyển! «Hầu tước» cũng bó tay chẳng giúp gì được Diệp Tưởng! Ôn Vũ Phàm mặc dù có thể nắm giữ được thế giới trong mơ tầng ba nhưng nàng cũng chẳng thế giúp được Diệp Tưởng bao nhiêu!



Đứng trước phòng chiếu phim trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 chỉ còn Mộc Lam, Grandier và Lý Mẫn Hà. Những người khác đều đã đi khỏi đó.



Đúng lúc này, Mộc Lam cảm thấy phía sau hắn lạnh toát. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì An Nguyệt Hình đang đứng đó.



- Đại nhân!



- Tổ tiên đại nhân!



An Nguyệt Hình vung tay.



- Ta đến để tận mắt chứng kiến cái chết của « Thợ săn ác ma »!



An Nguyệt Hình nhìn chăm chú vào Lý Mẫn Hà. Hiện tại đôi mắt nàng đã nhìn thẳng vào thế giới của [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ]!



Là một vật chủ của « Ác ma » địa vị cao nên Lý Mẫn Hà vô cùng xuất sắc. Tuy rằng nàng còn kém một chút so với người dù không thể khiến pho tượng « Ác ma » không đầu nhận chủ nhưng vẫn có thể sống sót – Thành Tuyết Tùng nhưng ít nhất cũng không tệ rồi.



Cũng chính vì như thế nên An Nguyệt Hình vẫn hy vọng lấy được linh hồn của Thành Tuyết Tùng.



Lúc này Triệu Không Ảnh đã bị phong ấn. Hắn hiện tại chẳng thể cảm giác được gì. Nhưng điều này cũng không khiến Lý Mẫn Hà bị ảnh hưởng nhiều. Điều đáng sợ của « Ác ma » là không có chỗ nào mà nó không len lỏi vào được, hơn nữa có thể vô hạn tái sinh nhờ nguyền rủa. Con người nếu so với « Ác ma » thì rất nhỏ bé và yếu ớt.



Triệu Không Ảnh tuy không thể phá được phong ấn của Diệp Tưởng nhưng nguyền rủa của « Ác ma » vẫn sẽ giáng xuống.



Đó là « Ác ma » đến từ...... ‘Địa ngục’!



- Rất tốt.



An Nguyệt Hình đi tới trước mặt của Lý Mẫn Hà. Y quan sát từng nét trên gương mặt của nàng giống như đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc.



- Giết hắn.



An Nguyệt Hình hạ lệnh bằng một giọng lạnh lẽo như băng.



Giết hắn!

Giết hắn!



Hiện tại Mộc Lam chỉ cảm thấy tất cả những nguồn phát sáng đều bị An Nguyệt Hình che lấp.



Tuyệt đối tà ác.



Đây là ấn tượng trực quan của hắn về An Nguyệt Hình.



Không có dục vọng cá nhân, cũng không vì cừu hận, mà chỉ đơn thuần là tà ác mà thôi.



Lúc trước cái chết của Tôn Dĩ Xuyên cũng không phải là ngẫu nhiên. Bọn họ sẽ chỉ là một kiểu « vật phẩm có hạn » để An Nguyệt Hình giết bất cứ lúc nào. Y càng về sau sẽ càng giết nhiều người. Có khi trong số những người bị giết cũng sẽ có Mộc Lam.



Nếu thật sự đến ngày đó......



Như vậ......



Cách đó không xa, có một bóng đen đang ẩn mình trong bóng tối quan sát toàn cảnh.



Bóng đen đó chính là Y Mông......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK