Thời điểm đó hắn vẫn chưa khôi phục trí nhớ trước kia, hết thảy đều trống rỗng.
Nơi hắn sống chính là thế giới mộng, trong tiểu khu trước kia mẫu thân trú ngụ.
Mẫu thân từ nhỏ đã bảo hộ hắn, hơn nữa ước định với phụ thân, đợi tới khi hắn 16 tuổi sẽ để hắn tiến vào thế giới thực. Dựa vào gia tốc thời gian trong thế giới mộng, điều này là hoàn toàn có thể.
Kỳ thật...... Nếu nguyện ý, tiếp tục sinh hoạt trong thế giới mộng suốt quãng đời còn lại không phải không có khả năng, thế nhưng sẽ chỉ có thể sống tương đương với thời gian của một người bình thường, cuộc sống tẻ nhạt cho dù có dài lâu thì có ý nghĩa gì? Không thể tiếp xúc với người sống chân thật, không được hưởng thụ tình bạn tình yêu chân chính, cũng không nếm trải được hết đắng cay trong đời, hết thảy chỉ có thể sinh hoạt trong một mô hình đã được xây dựng hoàn hảo. Huống chi, mô hình này cũng không lớn.
Cho nên, Dante từ nhỏ đến lớn cơ hồ chưa bao giờ đi quá khỏi phạm vi tiểu khu mà mình đang sinh hoạt.
Trong trí nhớ, từ nhỏ đến lớn, tuyệt đại đa số thời gian đều là mẫu thân bên cạnh hắn chứ không phải phụ thân. Hắn tôn kính phụ thân nhưng lại không có sự thân cận. Phụ thân rất cường đại [ đối với hắn khi đó], rất lãnh khốc, cơ hồ chưa bao giờ từng nhìn hắn mà nở nụ cười. Hơn nữa, thái độ của người đối với mẫu thân cảm giác, quá mức tao nhã lễ độ, căn bản không giống như đang đối đãi với thê tử. Nhưng ngay cả như vậy, mỗi một lần phụ thân đến vẫn khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Trong ấn tượng...... ký ức hạng phúc nhất thời thơ ấu chính là lần cha mẹ mang hắn đi công viên vui chơi.
Sau này mới biết được, công viên kia là mẫu thân hao phí rất nhiều tâm huyết để tạo nên một mô hình mộng cảnh như thế. Tuy tinh thần lực của mẫu thân không yếu, thế nhưng chỉ vỏn vẹn dùng cho mục đích giải trí tự nhiên không thể tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực. Cần phải sự dụng tiết kiệm. Mẫu thân vì mình tỉ mỉ tạo nên một mô hình như vậy trong mộng, Dante vĩnh viễn sẽ không quên.
Đối với Dante, mẫu thân giống như thần thủ hộ, còn phụ thân lại giống như thiên thần xa xa không thể với.
Cứ như thế.... một ngày kia, cha mẹ mang hắn tới công viên vui chơi thỏa thích cả một ngày.
Một ngày thời gian đó đối với hắn mà nói, chính là ký ức khó quên.
Đó cũng là một lần duy nhất. Phụ thân mang theo mẫu thân còn có hắn, cùng nhau vui chơi.
Theo thời gian trôi qua, hắn dần hoài nghi thế giới mà mình đang sinh hoạt. Hắn chưa bao giờ rời xa tiểu khu, mẫu thân cũng không bao giờ dẫn hắn ra ngoài du lịch. Thậm chí tin tức báo chí mỗi ngày đều có tính lặp lại rất lớn. Bạn bè bằng hữu bên cạnh, vẻ mặt gần như chỉ có một, mỗi người đều giống như con rối gỗ, căn bản không giống nhân loại chân chính.
“Mụ mụ...... người và ba ba là quan hệ gì?”
Hắn không chỉ từng hỏi qua một lần.
Bọn họ căn bản không hề giống phu thê.
Hắn từng hoài nghi, mẫu thân là tình nhân của phụ thân, còn hắn chỉ là con riêng mà thôi.
Bằng không vì sao phụ thân lại không sống cùng mẫu thân?
Nhưng mẫu thân chưa bao giờ trả lời hắn.
Sinh nhật mười sáu tuổi.
Một ngày đó, rốt cục hắn thức tỉnh ký ức của kiếp trước. Dante biết được tiền thân mình là ai. Đương nhiên,kiếp trước là kiếp trước, tuy hắn đã từng là ác ma, nhưng nay hắn đã chuyển sinh thành nhân loại, cho nên hắn cũng có tình cảm của nhân loại.
Cho dù là hiện tại đối với hắn, mẫu thân vẫn như trước là trụ cột của hắn. Cho nên, chỉ cần có thể bảo vệ được mẫu thân, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
Mà đối với phụ thân, một loại cảm xúc ngột ngạt không cách nào tiêu tan. Hắn biết phụ thân đối với mẫu thân không có tình yêu, hắn sinh ra là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Cũng chính vì thế, phụ thân không sinh hoạt giống như phu thê với mẫu thân.
Phụ thân Hầu Tước sau này giải thích với hắn rằng, sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết chân tướng. Một khi đã như vậy không bằng để hắn có tâm lý chuẩn bị. Bất quá dù thế nào thì Dante thủy chung vẫn là cốt nhục của hắn. Sau khi tỉnh dậy từ bên trong mộng cảnh, 16 năm tuế nguyệt dài đằng đẵng lại chỉ cảm giác giống như mới qua một đoạn thời gian thật ngắn ngủi.
Đối với Hầu Tước, cảm xúc trong lòng hắn thật mẫu thuẫn.
Dante sinh ra là tình huống Hầu Tước không thể đoán trước, hắn cũng hy vọng phụ trách cho tới khi Dante trưởng thành, nhưng hắn không có khả năng cùng với Ôn Vũ Phàm trải qua mười sáu năm sinh hoạt như phu thê. Thế nhưng hài tử tổng cần phải có người nuôi nấng.
Cho nên, Ôn Vũ Phàm liền tiếp nhận gánh nặng này.
Mười sáu năm, nàng trong thế giới mộng nuôi nấng Dante. Hầu Tước mỗi tháng đều sẽ tới thăm một lần.
Hai người...... Tuy không phải vợ chồng, nhưng lại cùng nhau chứng kiến nhi tử của mình trưởng thành.
Đối với Hầu Tước, Ôn Vũ Phàm không chỉ là chiến hữu quan trọng, là đồng bạn, mà còn là mẫu thân của con trai hắn. Nhưng hắn lại không thể cho nàng danh phận.
Cho nên, đối với Dante, Ôn Vũ Phàm là mẫu thân hắn, còn vị phụ thân Hầu Tước, dưới đáy lòng hắn khó có thể chấp nhận.
Tuy ký ức kiếp trước khôi phục, nhưng hắn đã không còn là chính mình kiếp trước, nay hắn không phải ác ma mà là nhân loại, càng là nhi tử của Ôn Vũ Phàm.
“Ngươi thay đổi rất nhiều, đại nhân.” Beth không thể không nói:“Tuế nguyệt làm nhân loại khiến ngươi bất đồng với trước kia.”
Dante nhìn vào trong 1 chiếc gương bên trong cửa tiệm cắt tóc, nói:“Có lẽ là vậy...... Beth.”
“Ký ức của kiếp trước đối với ta mà nói, đã là kiếp trước. Còn với ta hiện tại, quan trọng nhất chính là an nguy của mẫu thân. Hiện tại ta là một ‘Nhân loại’, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì cũng phải lấy mẫu thân làm ưu tiên đệ nhất. Mệnh lệnh này ta đã từng cường điệu qua với ngươi bao giờ chưa?”
“Vì an nguy của phu nhân, ta sẽ dốc hết toàn lực.”
“Rất tốt. Beth.”
Thời điểm Hầu Tước và Ôn Vũ Phàm bước vào trường trung học Quảng Nguyệt, nơi đây vẫn như trước đang trong trạng thái đông cứng.
Trên sân thế dục trống trải, rất nhiều học sinh tụ tập đốt lửa trại, bộ dáng giống như những bức tượng điêu khắc cực kỳ sống động.
Hầu Tước để Ôn Vũ Phàm đứng ở sau lưng mình.
Hắn đã cảm ứng được, có một loại khí tức vô cùng khủng bố và tà ác bắt đầu lan tràn trong không khí.
Hắn, khẳng định đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng.
Một lần kia tới nhà Tôn Trọng Phong, dựa theo cách nói của Diệp Tưởng, hắn lúc ấy bị mất tích, nhưng hắn không có ký ức về chuyện đó, thậm chí không nhớ bản thân đã từng đi tới nơi đó.
Như vậy nhất định đã phát sinh ra 1 chuyện gì đấy.
Đến tột cùng là chuyện gì đã phát sinh?
Vào lúc này, bỗng nhiên trong số những bức tượng học sinh đứng trên sân trường, lại có không ít người biến mất!
Mà mỗi khi có một người biến mất, Hầu Tước sẽ quên đi sự tồn tại của bọn hắn.
Tất cả những người bị kéo vào thời gian điểm ngày 31 tháng 6, đều sẽ chết.
Mà ở bên trong lịch sử nguyên bản, Di Hoa thực rõ ràng sống sót còn sinh ra Tích Kính. Cái này đã nói lên, Di Hoa trong lịch sử không hề chết đi.
Nhưng là......
Lịch sử hiện tại có còn đi theo phương hướng phát triển nguyên bản hay không? [ chưa xong còn tiếp