Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai......



“Tỉnh tỉnh, Từ Vũ, mau tỉnh lại!”



Tiếng gào của Từ Tố đánh thức Từ Vũ.



Thời điểm Từ Vũ mở to mắt, cái đầu tiên nhìn đến chính là tấm bản đồ tỉnh Sơn Đông.



Đáp án, rốt cuộc đã có.



Từ Tố chỉ vào địa điểm trên mặt tấm bản đồ:“Là Thanh Đảo! Cách nơi này rất gần, thành phố Thanh Đảo!”



Thanh Đảo là thành phố duyên hải trực thuộc trung ương, nằm phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông. Cũng là một thắng địa du lịch.



Thanh Đảo cùng thành phố Nhật Chiếu đều là thành phố duyên hải, cách nhau đại khái trên dưới 150 km. Ngày hôm nay nhất định có thể tới được thành phố Thanh Đảo.



Cũng không biết, Thanh Đảo có phải là trạm cuối cùng hay không.



“Chúng ta mau đi thôi!”



Nếu không phải Từ Tố không thể đụng vào Từ Vũ, thì giờ phút này đã sớm chạy đến kéo nàng đi!



Kế tiếp...... Rửa mặt, ăn cơm, mua vé xe ô tô đường dài.



Hai người lại đạp lên lữ trình tới thành phố Thanh Đảo Sơn Đông.



Trên ô tô đường dài, không bao lâu, Từ Vũ lại chìm vào giấc ngủ.



Mà sau khi nàng ngủ, nàng đã không còn là Từ Vũ nữa, mà là Ôn Vũ Phàm.



Trong vài năm thời gian cuối huấn luyện Dante cùng Tịch Kính, nàng chính mắt nhìn thấy sự cường đại của Dante. Thực lực của hắn tới năm 16 tuổi, tự động trở thành ảnh đế.



Đối với Vũ Phàm, nhìn thấy nhi tử trưởng thành là điều vui mừng nhất. Cố nhiên, linh hồn hắn có bản chất là Ác Ma, nhưng nào có mẫu thân ghét bỏ nhi tử của mình? Cốt nhục của mình?



Đại khái vì là thành phố duyên hải, cho nên không khí tại Thanh Đảo rất là tươi mát.



Đi đến Thanh Đảo, Từ Vũ cùng Từ Tố không tự chủ được mà đi đến bờ biển.



Nước biển đập vào con đê chắn sóng trước mặt, sóng dữ quét tới, thủy triều lên xuống.



Thành phố Thanh Đảo lớn như vậy, không có một vị trí cố định mà nói, cái gì cũng không làm được. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi Mạc Minh Nguyệt xuất hiện lần nữa, chỉ phương hướng cho các nàng.



Bờ biển không ít khách du lịch đang chụp ảnh, cũng thường xuyên có những nhóm du khách lướt qua. Cũng có không ít người biết cách làm giàu như thu phí chụp ảnh, hoặc cho thuê kính viễn vọng ngắm cảnh biển.



Đạp trên cát, Từ Vũ, hoặc phải nói là Ôn Vũ Phàm hít sâu một hơi.



“Không lần ra manh mối về núi Rakmal.” Phía sau, giọng nói của Từ Tố truyền đến:“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.”



“Mạc tổng...... quê hương của nàng không phải sẽ ở tại tỉnh Sơn Đông chứ?”



“Theo ta biết, nàng hẳn là người Giang Tô, bản thân tập đoàn Mạc thị vẫn luôn cắm rễ phát triển ở Thượng Hải, không nghĩ tới có cái gì liên quan đến Sơn Đông.”



“Đúng vậy......”



Vào lúc này, tỷ muội hai người lại nghe được một giọng nói từ phía sau vang lên.



“Nhị vị......”



Từ Vũ, quay đầu lại.



Phía sau là một gương mặt rất quen thuộc.



“Ta không có ý nghe lén, thế nhưng vừa rồi ta có nghe hai người nhắc đến.... núi Rakmal.”



Đó là một nữ tử có dung mạo không dưới tỷ muội Từ Tố Từ Vũ.



Từ Tố vội vàng truy vấn:“Chẳng lẽ ngươi biết núi Rakmal?”



“Con đường tiến vào núi Rakmal... các ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy. Bất quá vừa rồi các ngươi có đề cập tới ‘Mạc tổng’, có phải mẹ của Mạc sư huynh?”



“Mạc sư huynh?” Từ Tố lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:“Chẳng lẽ là......”



“Có phải người tên Mạc Cổ Nhai?” Từ Vũ lại nói thẳng ra cái tên này.



Mạc Cổ Nhai, chính là tên của nam nhân vật chính trong[ Ma cốc ], do Diệp Tưởng trực tiếp biểu diễn.



Mà vị sư muội Mạc Cổ Nhai trước mắt, chính là Bạch Vũ Sóc sắm vai!



“Các ngươi quen biết Mạc sư huynh?” Bạch Vũ Sóc sắm vai tiểu sư muội đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hai nàng:“Như vậy, các ngươi có thể liên hệ với mẹ của Mạc sư huynh?”



“Chúng ta hiện tại cũng đang đi tìm nàng!” Từ Tố tự nhiên không nói rằng nàng đã chết,“Các ngươi có biết được điều gì không?”



“Tin tức ta đều đã xem. Tình huống thật đúng là rất ác liệt. Nói ngắn lại, các ngươi nên nói cho ta biết, các ngươi như thế nào quen biết Mạc sư huynh và mẹ huynh ấy?”



Trên một ngọn núi tại ngoại ô thành phố Thanh Đảo.



Đây là thâm sơn có cao nhân ẩn sĩ.



Một tông phái đạo giáo tên là “Thiên Âm tông”.



Tông phái này quy mô không tính lớn, tổng cộng chỉ có 100 đệ tử, mà Mạc Minh Nguyệt chính là kim chủ phía sau màn của Thiên Âm tông..



“Tu đạo chỉ chú ý Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên cuộc sống của chúng tôi tương đối mộc mạc. Năm đó Mạc sư huynh bái nhập làm môn hạ của sư phụ, là đệ tử kiệt xuất nhất trong đám đệ tử đời thứ ba.”



Vũ Sóc mang theo Từ Vũ, Từ Tố leo lên ngọn núi có Thiên Âm tông ở đó.



Tông phái này lệ thuộc Đạo giáo, thờ phụng tự nhiên là Tam Thanh tượng. Mà ở chân núi cũng có dựng lên một ngôi miếu Tam Thanh.



“Núi Rakmal đến tột cùng là ở đâu?” Từ Vũ vội vàng truy vấn:“Ngươi biết chứ? Tô Phù Dung tiểu thư?”



Tô Phù Dung là tên nhân vật Vũ Sóc sắm vai.



“Các ngươi trước cứ ở trong miếu Tam Thanh đi, chung quy không phải đệ tử không thể tiến vào tông môn. Buổi tối ta sẽ sắp xếp người đưa cơm chay tới. Sư phụ ta ngày mai trở về, khi đó ông sẽ tự mình gặp gỡ tỷ muội ngươi.”



Tiếp theo, nàng nhiều lần cường điệu:“Các ngươi không phải người bản tông, vạn vạn lần không được lên núi, biết không?”



“Biết.” Từ Vũ trả lời rất mau, thế nhưng Từ Tố lại không thốt ra lời nào.



Ngôi miếu Tam Thanh dưới chân núi tương đối đơn sơ, cũng không được quét tước qua, bất quá, may còn có hai gian phòng miễn cưỡng ở được. Đi ra ngoài tự nhiên không thể trù tính được mọi thứ.



Thế nhưng, hết thảy lại bắt đầu trở nên có chút mịt mờ.



Mà đúng lúc này......



Trời bỗng nhiên đổ mưa thật lớn.



Mây đen kéo đến vần vũ, mưa to điên cuồng trút xuống.



“Từ Vũ, trời mưa lớn như vậy......”



Đương khi đang đẩy cửa ra, Từ Tố nhìn thấy trong phòng Từ Vũ không có ai!



Mưa cọ rửa cả tòa núi lớn, mà Từ Vũ một mình một người bước chậm rãi dưới cơn mưa.



Cuối cùng......



Đạo bóng dáng ở phía trước rốt cuộc dừng lại.



“Nguyên lai...... Là ở nơi này sao?” Từ Vũ nhìn bóng đen kia, đột nhiên nói:“Số tiền kia, ngươi muốn dùng vào việc gì?”



Bóng đen phía trước chậm rãi quay người lại.



“Là... có liên quan tới con của ngươi đúng không?”



Một tia chớp bổ xuống



Dưới ánh sáng chói lòa của tia chớp, bóng đen lộ ra hình dáng.



Giống hoàn toàn như trên ảnh chụp, gương mặt Mạc Minh Nguyệt!



Nàng chỉ chỉ dưới chân mình.



Từ Vũ nhìn nơi đó liền hiểu được.



Nhưng tiếp theo, một lưỡi chủy thủ đột ngột đặt trên cổ nàng.



“Ta không phải đã nói... không được phép chạy loạn?”



Từ Vũ hơi chuyển động con mắt, sau đó liền nhìn thấy gương mặt đang kề trong gang tấc.



Vũ Sóc!



Vũ Sóc tiếp tục nói:“Ngươi thực có thể thấy quỷ đi? Bất quá, cũng rất cám ơn ngươi. Nguyên lai, nàng đem thứ đó chôn ở nơi này.”



“Thứ đó? Là chỉ tiền sao?”



“Đừng nhiều lời. Vốn nghĩ phải tốn chút thời gian, không nghĩ lại dễ dàng như vậy. Giết chết mụ già họ Mạc kia, cư nhiên tìm không thấy thứ đó, thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào. Bất quá nàng đúng là bỏ được, hao hầu hết tài sản chỉ để mua được ‘Thứ đó’.”



“‘Thứ đó’?”



“Đúng vậy. Trên thế giới này, tuyệt đối chỉ có một, cực kỳ vô giá. Mấy chục triệu Mĩ kim...... cái giá này cũng không tính là cao. Thật sự đa tạ ngươi, nhờ ngươi mệt mỏi ta mới có thể tìm đến nơi này.”



“Như thế nào lại như vậy?”



“Ngươi nghĩ rằng các ngươi gặp được ta là trùng hợp? Ta là kẻ tu đạo, đối với việc bói toán vẫn là có chút năng lực. Nếu đã phát hiện, ta cũng không cần phải báo cho sư phụ.”



Lấy thực lực của Ôn Vũ Phàm, lưỡi chủy thủ này không thể uy hiếp được nàng.



Bất quá, nàng sao có thể tổn thương Vũ Sóc? Cho dù là đối phương sắm vai phản diện cũng vậy.



Tiếp theo, hai người tiến về nơi bóng đen đứng lúc trước.



“Đi, đào ra.”



Một chiếc xẻng bị vứt trên đất, lưỡi chủy thủ thủy chung không rời khỏi cổ nàng.



“Được rồi, ta đã biết......”



Bởi vì trời đổ mưa cho nên lớp đất trở nên cực kỳ mềm, không bao lâu sau một tầng đất bị đào ra.



Mà ở bên trong......



Lộ ra một vật.



Một viên xúc xắc!



Một viên...... xúc xắc màu đỏ!



Vật nguyền rủa ngày xưa Lý Tín Lăng đã từng nắm giữ!



“Rốt cuộc tìm được! Xúc xắc ‘núi Rakmal’!” Vũ Sóc lộ ra biểu tình cuồng nhiệt:“Không thể tưởng được thật sự tới tay!”



Sau đó, nàng tiếp tục nói:“Mau, đem viên xúc xắc này ném một lần lên mặt đất. Mau!”



“Vì cái gì?”



“Đừng nhiều lời vô nghĩa!”



Trước mắt...... viên xúc xắc màu đỏ này, chính là Mạc Minh Nguyệt tiêu phí một khoản tiền khổng lồ, thậm chí không tiếc lừa gạt các nhà đầu tư để mua lấy!



Cũng chỉ là một viên...... Xúc xắc mà thôi![ chưa xong còn tiếp..]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK