Nơi ở của Liễu Nhất Trần nằm ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất trong thôn Tùng Pha. Nơi đó có thể nhìn thấy từ xa.
Sau khi xe ngừng lại, bốn người liền xuống xe. Xung quanh có lác đác vài tiệm tạp hóa và nhà dân.Dù đi 1 hồi lâu nhưng họ cũng chỉ thấy vài mống người.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng khi đi đến trước một cửa hàng tạp hóa thì hắn nhìn thấy trong cửa tiệm có một ông lão đầu tóc bạc phơ,gương mặt đầy nếp nhăn và khô quắt lại.Đôi mắt ông lão đó đục ngầu.Hình như ông lão đó bị bệnh đục thuỷ tinh thể.Có vẻ như ánh mắt của ông lão đó vẫn luôn đặt trên người của Diệp Tưởng,nhưng Diệp Tưởng cảm thấy ông lão đó chỉ là 1 người bình thường.
Càng đến gần ngọn núi kia thì người xuất hiện càng ít. Một cảm giác âm u dấy lên trong lòng mọi người. Tiếp đó bọn họ sẽ phải đi bộ lên núi.
Ngọn núi này bởi vì không thuộc về cảnh quan của huyện thị trấn, cho nên trên núi cũng không có nhiều vết tích bị con người khai phá,do đó phần lớn những con đường trên núi đều gồ ghề nhấp nhô.Căn bản là chẳng tìm thấy được con đường nào dễ đi 1 chút cả ! Nhưng đám người Diệp Tưởng cũng không để ý.
Khi đi được nửa đường thì phía trước xuất hiện một kiến trúc đổ nát.Hình như đó là 1 ngôi miếu bị bỏ hoang. Ngôi miếu nhỏ kia có diện tích chưa tới 200 mét vuông, bên trong chỉ thờ một pho tượng phật đắp bằng đất đã bị hư hại đến độ không nhìn rõ mặt tượng ra sao.
Phía trước pho tượng kia hiện tại có 1 người đang đứng.Người đó mặc 1 bộ trang phục thời Đường cách tân màu đen.Người đó đứng lặng yên trước bức tượng phật giống như đang khấn vái gì đó.
Một lúc lâu sau người kia mới quay đầu lại nhìn đám người Diệp Tưởng.
-À!
Hắn lập tức đi ra khỏi miếu thờ rồi hỏi :
-Vị này có phải là giáo sư Tống không ạ ?
Người đó mặc trang phục thời Đường cách tân màu đen, tóc húi cua khá sát khiến trên đầu cũng chẳng có bao nhiêu cọng tóc.Người này thoạt nhìn cũng chỉ mới 17,18 tuổi.Đó không phải là Lý Tư Duy thì còn có thể là ai ?
Ấn Thủy Thiên cũng nhìn thấy Lý Tư Du vô cùng khinh thường tên này.Y đã biết, Lý Tư Duy là kẻ đào ngũ khỏi trận doanh Đoạn Tinh. Nếu chỉ là 1 nhân vật tôm tép thì trận doanh Đọa Tinh cũng không quá để ý vì cùng lắm để sau giải quyết cũng được. Nhưng Lý Tư Duy là ngoại lệ.Hắn là một trong số ít hậu duệ mà huyết mạch ác ma đã được đánh thức.Điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ không ngừng đánh thức nguyền rủa của hắc vu thuật được Nitemare truyền thừa. Chỉ cần có thêm thời gian thì huyết mạch trong cơ thể hắn sẽ liên lạc với « Ác ma » địa vị cao.Đến khi đó, mức độ nguy hiểm của hắn sẽ không thua kém gì so với ma nữ có thể chất hắc ma thuật. Lúc trước khi huyết mạch của hắn mới thức tỉnh thì « »Hầu tước» » và An Nguyệt Hình cũng đã cảm ứng được rồi.
Ấn Thuỷ Thiên cũng nhận được thông tin do Mộc Lam truyền tới nói rằng Lỹ Tư Duy biết được thông tin về mắt của Lucifer. Không chỉ như vậy,trong tương lai có thể hắn sẽ được đánh thức ký ức về địa điểm của 2 vật bị nguyền rủa : pho tượng khắc ở mũi con tàu ma Aston và chén rượu của bá tước Dulan, cùng với rất nhiều bí mật về các thành viên của gia tộc Nitemare. Nên biết rằng, gia tộc đã sáng lập nên giáo đoàn Đọa Tinh này vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật trong nhiều thế kỷ này và là 1 thứ cực kỳ đáng sợ ! Thành ra không thể loại trừ khả năng Lý Tư Duy sẽ sắm vai hậu duệ trực hệ của Nitemare ! Người như vậy không thể để trận doanh Khu Ma nắm trong tay!
Cho nên, yêu cầu của Mộc Lam rất đơn giản : hắn muốn Ấn Thủy Thiên mang máu của Lý Duy Tư về ! Chỉ cần có máu của y, thân là hắc y tổng giám mục, Mộc Lam tự tin có thể đọc ra được những ký ức quan trong từ trong huyết mạch đã được đánh thức ấy ! Nhất định phải lấy được máu của Lý Tư Duy ! Đương nhiên, nếu có thể mang theo máu của Thành Tuyết Tùng nữa thì càng tốt,nhưng Mộc Lam cũng biết hăng quá hoá dở.Dù sao việc này cũng không quá quan trọng.Cái quan trọng vẫn là máu của Lý Tư Duy. Độ quan trọng của thứ này chỉ xếp sau tính mạng của « Thợ săn ác ma ». Ấn Thuỷ Thiên cần phải lấy được máu của Lý Duy Tư và tránh không xung đột với « Thợ săn ác ma »!
Trên thực tế, ngay cả Grandier cũng chưa đáng thức được huyết mạch của Nitemare trong hắn,chứ nếu không, địa vị của hắn sao có thể xếp dưới cả hắc y tổng giám mục Mộc Lam được? Bởi vì hắc y tổng giám mục có thể liên lạc với « Ác ma » địa vị cao cho nên địa vị của Mộc Lam mới lớn đến như vậy.
Thứ có thể giúp hắn có quyền ép giá « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 thì làm sao Ấn Thủy Thiên sao lại có thể bỏ qua? Lý Tư Duy trong mắt hắn chỉ là 1 kẻ tiểu nhân.Với Phương Lãnh thì ít nhiều hắn còn có chút bội phục,chứ còn Lý Duy Tư ư? Nếu nói không khách sáo thì thằng đó chả là cái ** gì cả ! Chẳng qua là thằng đó gặp may, lại có thể đáng thức được huyết mạch của « Ác ma ». Huyết dịch tinh thuần đó nhất định sẽ khiến hắn có thể kế thừa lực lượng của « Ác ma ». Ấn Thuỷ Thiên đoán rằng nếu không phải vì « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 cần hắn cung cấp những tin tức quan trọng thì họ đã sớm giết hắn rồi vì hắn dù sao cũng quá nguy hiểm. Nên biết rằng,một ma nữ với thể chất hắc ma thuật đã vô cùng đáng sợ rồi.Chỉ vì linh hồn bị « Ác ma » nguyền rủa mà người đó có được thân thể bất tử,vậy thì 1 người nhận được huyết mạch từ hậu duệ của gia tộc Nitemare, 1 gia tộc được « Ác ma » truyền thừa thì sẽ còn đáng sợ đến thế nào nữa?Cho nên, máu của Duy Tư chắc chắn sẽ có giá trị rất lớn. Ấn Thủy Thiên nhất định phải có nó!
Lúc này, Lý Tư Duy đi về phía đám người Diệp Tưởng rồi nói:
-Đúng là giáo sư Tống rồi! Không biết cơn gió nào đưa anh tới nơi này vậy ?
-Nếu không có chuyện thì tôi sao dám lên điện Tam Bảo !
Diệp Tưởng khi nhìn thấy Lý Tư Duy không hề tỏ ra chút khách sáo nào.
-Cậu vẫn còn sống ở trên núi à ?
-Phải,dù tôi chỉ phụ trách việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của đại sư.
Tiếp đó Lý Duy Tư đưa mắt nhìn Vũ Sóc rồi nói:
-So với lần trước chúng ta gặp nhau thì cô Từ Trúc xinh đẹp hơn rất nhiều đấy !
-Cảm ơn anh đã khen !
Vũ Sóc cười trả lời.
-Hai vị phía sau là ai vậy?
-Cậu không cần để ý ! Cậu mau dẫn chúng tôi đi gặp Liễu Nhất Trần đi !
Tống Tuấn Trúc do Diệp Tưởng thủ vai có thái độ vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn chẳng thèm nể mặt Lý Tư Duy.Chẳng lẽ hai người này có mâu thuẫn gì đó hay sao? Hay là vốn tính cách của Tuấn Trúc đã là như vậy rồi ?
-Anh này là ai vậy?
Phương Lãng nghi hoặc hỏi.
-Cậu ta là Giản Khuất Ly ! Cậu ta vốn là 1 đứa trẻ được nhà họ Liễu nhận nuôi.Cho tới nay cậu ta là người chăm sóc cho truyền nhân của nhà họ Liễu -- Liễu Nhất Trần.
Ấn Thủy Thiên nhìn chòng chọc vào sau lưng Lý Tư Duy. Hiên tại, hắn chưa thể ra tay,nhưng hắn cũng không cần vội,vì thời cơ cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.
-Vậy ngôi miếu vừa nãy là sao ?
Ấn Thủy Thiên đọc lời thoại trong kịch bản:
-Hình như bên trong không thờ thần linh của Đạo giáo,cũng chẳng phải là Phật Đà của Phật giáo.
-Đó là thần miếu do tổ tiên của nhà họ Liễu xây dựng.
Lý Tư Duy trả lời :
-Tổ tiên nhà họ Liễu luôn tin vào mối quan hệ giữa phong thủy và thiên địa nhân. Phải thuận theo lẽ trời thì vạn vật trên thế gian mới có thể sinh sôi nảy nở. Pho tượng này là tổ tiên của nhà họ Liễu do con cháu sau này đắp lên.
Rõ ràng gia tộc của vị phong thủy sư này cũng không hề đơn giản !
Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Diệp Tưởng !
-Thứ cho tôi nói thẳng nhé giáo sư Tống !
Phương Lãnh “ kìm không được lòng hiếu kỳ” hỏi :
-Quan hệ giữa anh và vị phong thủy sư này rốt cuộc là sao ?
Cũng may là câu trả lời có sẵn trong kịch bản rồi,chứ nếu không Diệp Tưởng cũng chẳng biết phải trả lời sao.
-Cha tôi và nhà họ Liễu có chút quan hệ ấy mà.Bình thường tôi cũng rất ít khi tới đây !
Diệp Tưởng trả lời bằng 1 giọng vô cùng lãnh đạm.
Lý Tư Duy quay đầu lại rồi nói:
-Nói lại thì giáo sư này ! Bác Tống dạo này bận lắm sao vậy ? Lâu lắm không thấy bác tới đây !
Người trả lời Lý Tư Duy là Vũ Sóc :
-Cha tôi đã ra nước ngoài cách đây 1 năm rồi. Tôi lâu rồi cũng không gặp ông.
-Hoá ra là vậy ? Vậy bác vẫn mạnh chứ?
-Sức khoẻ cha tôi vẫn tốt !
Lúc này, ở con đường phía trước xuất hiện một dãy bậc thang. Đây là công trình nhân tạo thứ 2 kể từ sau cái miếu thờ đó.
-Nơi này còn hoang vắng hơn trước kia nhiều.
Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn phía trên bậc thang.
-Ha ha …
Lý Tư Duy cười khan một tiếng sau đó không nói gì thêm.Chính hắn cũng không biết vì sao nhân vật của mình lại phản ứng như vậy.
Từng bước đặt chân lên từng bậc thang, Lý Tư Duy bắt đầu giới thiệu:
-Nơi này là nơi ẩn cư của nhà họ Liễu trong nhiều năm qua và cũng là sản nghiệp duy nhất mà tổ tiên để lại cho đại sư.Thật ra nhà họ Liễu trước đây vốn không phải có bộ dạng như vậy…
Diệp Tưởng tất nhiên cũng nhìn ra được gia cảnh của nhà họ Liễu quả thực đã khốn đốn lắm rồi. Nếu không sẽ không có chuyện nhìn ngôi miếu thờ tổ tiên xập xệ như vậy mà cũng không tu sửa.Ngay cả bậc thang bằng đá cũng đã nứt toác ra chứng tỏ đã lâu nó không được tu sửa.
Cuối cùng,khi đặt chân lên bậc thang trên cùng,1 nơi có bền ngoài giống như sơn trang được xây vào thời Dân quốc xuất hiện.Cửa sơn trang là 2 cánh cửa gỗ,bên trên có bảng hiệu đề 4 chữ:” Liễu gia sơn trang”
-Vẫn còn giữ được tấm bảng này cơ à ?
Diệp Tưởng chỉ vào tấm bảng hiệu rồi nói :
-Tôi còn nhớ bút tích trên tấm bảng này là của 1 vị đại hành gia về thư pháp.Nếu cầm đi bán khéo có thể bán được nhiều tiền lắm đấy !
-Giáo sư lại nói chơi rồi ! Đây là thứ mà tổ tiên nhà họ Liễu chúng tôi để lại,là chút mã ngoài cuối cùng của nhà họ Liễu chúng tôi.Cho dù gia cảnh có sa sút đến đâu thì chúng tôi cũng không thể bán.
Lý Tư Duy mặc dù cười gượng, nhưng rõ ràng y có vẻ vô cùng bất mãn.
-Hừ ! Đúng là lối suy nghĩ bảo thủ không chịu tiếp thu !
Diệp Tưởng cũng không nhiều lời. Lý Duy Tư đi tới trước cửa sau đó gõ gõ mấy cái.Người ra mở cửa là 1 ông cụ già lọm khọm trong tay đang cầm chổi.Ông cụ nhìn Lý Tư Duy rồi nói:
-A Ly,họ là khách à ?
-Dạ thưa bác Dương !
Khi đi vào trong sơn trang, trong sân có trồng mấy cây hòe, nhưng mà cũng đã trụi lủi cả rồi. Nói là sơn trang,chứ thực ra cũng chỉ có mấy căn phòng đơn giản tương đối cổ kính mà thôi.
Lúc này, Diệp Tưởng nhìn thấy phía trước 1 cái ao trong sân có 1 cô gái mặc trang phục trắng tinh đang ngồi.Trang phục của nàng đang mặc tương đối cổ điển, hơn nữa vì nó bó khá sát người nên vóc người đầy ma lực ngực tấn công mông phòng thủ của Thành Tuyết Tùng được bộc lộ vô cùng rõ ràng. Khi Lý Tư Duy nhìn thấy dáng người ấy, hắn nhớ lại cuộc tình duyên sớm nở tối tàn trong “ Trở về”. Hắn nhớ tới cơ thể hoàn mỹ và khêu gợi ấy nên không khỏi nuốt nước miếng một cái…
Đương nhiên Lỹ Tư Duy cũng không phải ngu ngốc.Hiện tại hắn lập tức chạy tới nói :
-Đại sư! Giáo sư Tống đến rồi !
-Suỵt !
Thành Tuyết Tùng đưa ngón tay lên miệng để ra hiệu giữ yên lặng.Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào cái áo trước mắt. Câu cá kiểm tra tính kiên nhẫn cũng như sức chú ý của người đi câu.
Cuối cùng, nàng kéo cần.Một con cá chép màu hồng đã bị nàng câu trúng.
Con cá giãy giụa trong không trung,miệng nó thì bị móc chặt vào lưỡi câu khiến bọt nước văng tung toé khắp nơi.Lúc này nàng mới đưa mắt nhìn về phía 4 người Diệp Tưởng
-Tống Tuấn Trúc ? Là anh sao ?
Thành Tuyết Tùng gỡ con cá chép mắc vào lưỡi câu ra, sau đó ném lại nó vào trong ao rồi từ từ đi tới.