Hành chính trên đảo thuộc vào cấp huyện, do nhiều trấn, hương tạo thành. Bất quá hoàn toàn khác với khu vực nông thôn lạc hậu, mà đi tới nơi nào cũng có thể nhìn thấy từng hàng nhà lầu. Người dân trên đảo cũng không hề keo kiệt, người nào người nấy mặt mũi hồng hào, quần áo sạch sẽ. Điều này cũng đúng thôi, chung quy họ làm giàu nhờ chính sức lao động của mình, cam quýt trên đảo Trường Nguyệt thậm chí kéo thành phố Đông Giang trở thành địa điểm du lịch, điều này đã đủ làm họ tự hào.
Hướng dẫn viên du lịch là 1 nữ tử khoảng hơn 30 tuổi, thoạt nhìn là dân bản xứ, nàng dẫn theo những học sinh Quảng Nguyệt trung học cưỡi trên 1 chiếc xe bus nhỏ dạo quanh đảo Trường Nguyệt. Hòn đảo có diện tích không nhỏ, nếu đi bộ sẽ tiêu hao thể lực khá nghiêm trọng.
Vị hướng dẫn viên này họ Tôn, dùng loa nói: “Xin chào mọi người, địa phương chúng ta muốn tới là Tinh Mộc viên, nơi đó bảo lưu không ít công trình kiến trúc thời Đường Tống, cũng là nơi thu hút khách du lịch nhất trên đảo Trường Nguyệt......”
Hướng dẫn du lịch bắt đầu nói về lịch sử đảo Trường Nguyệt, trong đó tự nhiên nêm không ít mắm muối, miêu tả quả thực rất sinh động. Bất quá đa số học sinh đều không hứng thú lắm. Nhiều người chăm chú ăn đồ ăn vặt trên tay hoặc ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau đó dùng tin tức kịch bản để trao đổi. Khung cảnh ngoài cửa xe lúc nào cũng có thể nhìn thấy nông dân cầm sọt vận chuyển cam quýt. Theo lời của hướng dẫn viên đã nói, hòn đảo này lấy cam quýt mà nổi tiếng, thậm chí hàng năm bầu chọn tiểu thư cam quýt chính là đại sự nhất trên đảo.
“Hướng dẫn viên du lịch Tôn......” Diệp Tưởng giơ tay lên, đánh gãy lời nói đang hứng trí bừng bừng của hướng dẫn viên du lịch:“Ta có 1 vấn đề muốn hỏi.”
“Ân, cái gì?”
“Ta từng nghe nói, lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt hiện tại đang ngụ trên đảo, có phải thật không?”
Hướng dẫn du lịch sửng sốt, lập tức cười cười:“Ân, đúng vậy. Ngô hiệu trưởng cơ hồ người nào trên đảo cũng biết, lão hiệu trưởng nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục, cho nên thiết lập trường trung học Quảng Nguyệt. Vườn cam quýt ông nhận thầu cũng là điểm đến ngày mai của chúng ta, khi đó lão hiệu trưởng sẽ gặp mặt mọi người.”
Lúc này, An Nguyệt Hình ngồi hàng đầu còn quay đầu lại, tầm mắt tập trung lên người Diệp Tưởng.
Hành trình ngày hôm nay đơn giản chỉ là đi dạo chung quanh hòn đảo. Đảo Trường Nguyệt có rất nhiều kiến trúc cổ và phong cảnh điền viên được bảo tồn tương đối hoàn hảo, thế nhưng chẳng có ai có tâm tình đi du ngoạn.
Thời điểm thuyền cập bờ vốn đã là buổi chiều, sau khi du ngoạn vài giờ trời đã dần tối. Hơn 5 giờ, xe bus đưa mọi người tới nơi ở, là thôn Kim Duyệt. Bản thân thôn Kim Duyệt chính là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân tới du lịch, thôn này mười thì có đến 8,9 người kinh doanh nhà hàng nhà nghỉ. Nhà nghỉ ở đây là 1 đám phòng ốc nhỏ nối liền nhau, ước chừng ba bốn người ở chung 1 phòng, phân phối cứ dựa theo như mọi khi bọn hắn ngủ trong ký túc xá trường.
Đi 1 ngày đường, mọi người đều đã mệt mỏi, cuối cùng được đưa tới nhà hàng ở thôn Kim Duyệt. Mà sáu lớp, mấy trăm học sinh tụ tập trong nhà hàng, chiếm hết tất cả các bàn ăn. Bữa tối của bọn hắn cư nhiên không phải đã làm sẵn. Trước mắt là mấy cái bồn bên trong có đặt rất nhiều đồ ăn sống và mắm muối gia vị.
Nghe nói, lão hiệu trưởng nghe thấy học sinh muốn tới đảo Trường Nguyệt liền đưa ra đề nghị này. Lão sư phòng giáo vụ nói, lão hiệu trưởng cho rằng tố chất giáo dục hiện nay nên bồi dưỡng thêm năng lực tự hành động của học sinh, cho nên bữa cơm chiều nay, hy vọng mọi người tự mình nấu ăn, rửa bát, có thể ăn được bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu. Không thể không nói, vị hiệu trưởng cũ Ngô Quảng Liệt này xác định rất có ý tưởng. Cha mẹ ngày nay yêu chiều con cái quá mức, ngay cả đồ lót của mình cũng không biết giặt, chỉ biết học mà thôi. Bồi dưỡng cho chúng chút năng lực tự làm việc cũng đích xác khá quan trọng. Giáo sư sự vụ lại bổ sung nói, lúc này đây hoạt động tự nấu ăn còn tiến hành thi đấu, bàn nấu tốt nhất có phần thưởng đặc biệt.
Mọi người nghe thế liền hăm hở bắt tay vào việc.
Những người nào ngồi chung một bàn, bình thường đều an bài chỗ ngồi như khi lên lớp. Diệp Tưởng tất nhiên là cùng Vũ Sóc ngồi cạnh nhau.
Thời khắc khủng bố đã tiến vào giai đoạn đếm ngược thời gian. Lúc này, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, mọi người ai nấy đều khẩn trương, nào còn có tâm tình nấu nướng!
Lão sư phòng giáo vụ lại trở về chỗ ngồi của mình, xăn tay áo cùng người khác chuẩn bị nấu ăn. Mà người ngồi bên cạnh hắn chính là An Nguyệt Hình cùng Grandier!
“Tác Lan lão sư là người ngoại quốc, không biết có thể tự nấu đồ ăn hay không?” lão sư phòng giáo vụ nhìn Grandier, không khỏi hỏi.
“Không việc gì, ta từ từ học là được.”
Tiếng trung của Grandier lưu loát, không hề có cảm giác trúc trắc của người nước ngoài chút nào.
An Nguyệt Hình cũng bắt tay vào chế biến nấu ăn. Đường đường là cự đầu của đọa tinh trận doanh, cư nhiên cùng với 1 lũ học sinh cấp ba tự tay nấu đồ ăn, thật sự muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.
“Triệu chủ nhiệm.” Động tác của An Nguyệt Hình rất nhanh, hắn vừa làm vừa nhìn lão sư sự vụ bên cạnh nói:“Lão hiệu trưởng, không biết khi nào mới có thể nhanh chóng gặp mặt đây?”
“Ha ha, Vĩnh Quân ngươi lúc trước chính là học trò của Ngô hiệu trưởng ah, trong số mấy học sinh, lão hiệu trưởng yêu thích nhất chính là ngươi đó.”
Nói tới đây, lão sư phòng sự vụ lại chuyển đề tài:“Lại nói, ta cũng nhiều năm rồi chưa có gặp mặt lão hiệu trưởng. Lúc ấy không hiểu vì sao lão lại từ chức hiệu trưởng, thật sự đáng tiếc ah. Ngô hiệu trưởng quả thực rất thật tâm với sự nghiệp giáo dục, vì cái gì khi đó lại không muốn đảm nhiệm chức hiệu trưởng chứ?”
Ngô Quảng Liệt, quả nhiên chính là đột phá khẩu (manh mối quan trọng mang tính đột phá)!
Grandier ở 1 bên lại hỏi:“Ta cũng mới tới đây vài năm, bất quá rất thường xuyên nghe nhắc tới lão hiệu trưởng.”
“Ân, Tác Lan lão sư, mời lão sư nước ngoài tới dậy, lúc trước cũng là đề nghị của Ngô hiệu trưởng. Hắn nói dạy học tiếng anh còn quá nhiều vấn đề tồn tại, cho nên muốn chúng ta mời 1 người bản xứ tới đảm nhiệm chức vị lão sư tiếng anh, để học sinh được tiếp xúc với English thuần khiết.”
“Ha ha, đúng vậy.”
Grandier cười cười, lại tiếp tục hý hoáy đồ ăn trên tay. Đối với 1 người ngày 3 bữa đa số là beefsteak như hắn mà nói, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn sờ tới đồ ăn còn sống, kết quả tất nhiên không chút khả quan nào. Bất quá hắn không hề để ý, đem cái đống hỗn độn trong tay đặt vào 1 chiếc đĩa, tiếp tục nói:“Chủ nhiệm, ngươi thật sự không biết vì cái gì lão hiệu trưởng lại từ chức sao?”
“Ta thật sự không rõ lắm, khi đó có rất nhiều các loại tin đồn, cụ thể ta cũng không nắm chắc. Có người nói là do sức khỏe, cũng có người nói là lão hiệu trưởng muốn trở về dưỡng lão… bất quá ta cảm giác, lão hiệu trưởng từ chức cũng không phải chuyện đơn giản. Vì trong ấn tượng của ta, hắn là người rất có nhiệt huyết với sự nghiệp giáo dục, tuyệt đối không phải người ưa thích cuộc sống điền viên. Năm 1977 khôi phục lại thi đại học, khi đó hắn rất kích động, nói muốn tự mình xây dựng 1 trường trung học, bồi dưỡng đông đảo học sinh, giúp bọn chúng có thể thi đậu đại học, thay đổi vận mệnh.”
Mà lúc này, cách thôn Kim Duyệt đại khái khoảng 5 km.
Bên cạnh 1 cái ao.
Một nam nhân trung niên đội mũ rơm đang thả câu bên cạnh ao. Người này rất kiên nhẫn, bên cạnh hắn là 1 thùng nước nhỏ, trong đó vỏn vẹn chỉ có 1 con cá nhỏ, hơn nữa sắc trời đã tối như vậy nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, hy vọng lại có cá mắc câu.
“Ân......”
Bỗng nhiên, hắn cảm giác câu được thứ gì đó, vội vàng nâng cần câu lên.
“Đến đây đến đây nào......”
Tiếp theo khi hắn kéo dây câu lên, nhìn thấy trên mặt hồ là 1 đám gì đó màu đen.
“Đó là cái gì vậy?” nam nhân trung niên mở đèn pin ra, chiếu lên mặt hồ.
Hắn nhìn thấy rõ, hắn câu được nào phải con cá nào, mà là 1 đống tóc!
Theo dây câu không ngừng kéo lên, hắn hoảng sợ muốn chết nhìn 1 cái đầu trắng bệch cứ thế trồi lên khỏi mặt nước, đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn hắn!