- Sau này xảy ra chuyện gì thì thuộc hạ không thể cảm giác được nữa.
Mạc Niệm Sinh báo cáo một cách chi tiết cho «Hầu tước» biết:
- Thuộc hạ rất xin lỗi ngài thưa «Hầu tước» đại nhân.
- Cậu nghe theo lệnh của tôi để làm việc nên cậu cũng chẳng có lỗi gì cả. Cậu có công không nhỏ khi cứu vớt « Thợ săn ác ma ».
«Hầu tước» xưa nay là người thưởng phạt phân minh.
- Nếu có công thì đáng được ban thưởng.
- Nếu vậy thì xin ngài ban thưởng cho Meiko đi. Trong [Con đường vong hồn] cô ấy đã bị tổn thất không nhỏ.
Mạc Niệm Sinh lập tức quyết định tranh thủ cơ hội này để giúp Meiko lấy được vật bị nguyền rủa mới:
- Cá nhân thuộc hạ chẳng cần gì cả.
- Cũng được. Sau khi bộ phim « Chuyến bay mang số hiệu 444 » này kết thúc thì ta sẽ lệnh cho Tiểu Tăng sắp xếp việc này.
Chuyện có thể làm thì «Hầu tước» đều đã làm. Nếu như vẫn không thể bảo toàn tính mạng cho Diệp Tưởng thì y cũng chẳng có cách nào hơn. Chung quy lại thì y cũng không phải toàn năng.
Lúc này, sau khi Diệp Tưởng bình tĩnh lại, hắn cũng ý thức được trong [ Tiêu bản ác ma], Mạc Niệm Sinh đã giấu một phân thân quỷ ảnh trong bóng của hắn. Bởi vì trong chớp mắt, phân thân quỷ ảnh hút hắn vào trong bóng của chính mình nên hắn mới có thể thoát khỏi cái chết.
- Anh Vương, anh không sao chứ?
Tiêu Mộng Kì vội vàng tới nâng dậy Diệp Tưởng rồi hỏi với giọng « thân thiết »:
- Anh có sao không?
- Vừa rồi không ai nghe được tiếng của tôi sao?
Diệp Tưởng chất vấn.
- Không!
Tiêu Mộng Kì lắc đầu, trong lòng đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi: xem tại .
- Chúng em không nghe được tiếng gì cả!
Diệp Tưởng nhíu chặt lông mày rồi nói:
- Tôi...... nhìn thấy ba.
Không khí trong khoang phổ thông trở nên vô cùng nặng nề.
Triệu Không Ảnh nhìn cái bóng của Diệp Tưởng với vẻ kiêng kỵ. Thanh danh của “Ảnh pháp sư” Mạc Niệm Sinh khá vang dội. Diễn viên thuộc trận doanh Đọa Tinh chết trong tay y [ không chỉ đơn thuần là diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10] cũng không ít. Y đáng sợ đến độ khiến người ta phải biến sắc mỗi khi nhắc tới. Đương nhiên Triệu Không Ảnh tự vấn cũng không sợ y. Nhưng cứ việc không sợ nhưng Không Ảnh tuyệt đối cũng không muốn tranh chấp chính diện với Niệm Sinh. Tuy rằng hắn cũng biết phân thân quỷ ảnh chỉ có thể sử dụng một lần nhưng hắn vẫn quyết định đề cao cảnh giác.
Huống chi, điều này đã đủ chứng minh Diệp Tưởng có tiếp xúc với người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19. Nói không chừng «Hầu tước» còn đầu tư trên người Diệp Tưởng không ít. Triệu Không Ảnh cũng không dám xác định class « Thợ săn ác ma » có giống class « quỷ sai » ở điểm không thể sử dụng vật bị nguyền rủa hay không, nhưng trước mắt Diệp Tưởng chưa một lần sử dụng qua bất cứ vật bị nguyền rủa nào. Xem ra chắc hẳn y cũng không giấu tuyệt chiêu gì sau đó. Nghĩ đến đây, Triệu Không Ảnh thoáng thoải mái hơn một chút. Nếu là Mạc Niệm Sinh thì hắn còn dám đấu chính diện một trận, chứ còn «Hầu tước» là người mà Triệu Không Ảnh không có gan đối đầu!
Diệp Tưởng ngồi xuống rồi thở dốc. Hiện tại vé chuộc cái chết của hắn đã âm khiến hắn không thể chuyển sang trạng thái « Thợ săn ác ma » dù có chịu ghi nợ. Vậy hắn chỉ còn nước đi mượn vé chuộc cái chết của mọi người, ngoài ra thì không còn giải pháp nào khác. Không gian hạn chế trên chiếc phi cơ khiến họ rất khó khai thác được những tình tiết kiếm thưởng. Huống chi bất cứ động thái nào của diễn viên lúc này đều được tính là vi phạm kịch bản. Khi mà độ khó của phim biến dị thì vé chuộc cái chết cũng sẽ càng lúc càng bị trừ nhiều. Như vậy không bao lâu sau thì vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng sẽ cán mốc -200 thậm chí -300 mà như vậy thì sẽ rất nguy hiểm. Đồng hồ bỏ túi tuy rằng có thể đảo ngược thời gian nhưng nó lại không thể hoàn trả vé chuộc cái chết đã được sử dụng.
Vậy phải hỏi mượn ai đây? Rõ ràng chỉ có một người có thể thoả mãn điều kiện: Tiêu Mộng Kì!
Hắn chỉ có thể hỏi mượn Tiêu Mộng Kì vé chuộc cái chết!
Hắn thông qua kịch bản gửi đi yêu cầu xin mượn vé chuộc cái chết cho Tiêu Mộng Kì, bên trong ghi rõ số vé chuộc cái chết, lãi suất thậm chí cả thời hạn hoàn trả.
Nhưng Tiêu Mộng Kì lại trả lời:
- Khoản tiền này không cần anh trả lại tôi. Anh chỉ cần giúp tôi hoàn thành chuyện này là được: thành công nguyền rủa Triệu Không Ảnh!
Sau đó một tờ khế ước được rạp chiếu phim tiến hành công chứng xuất ra. Bản khế ước ghi rõ Diệp Tưởng cần phải trợ giúp Tiêu Mộng Kì hạ thành công hàng đầu chú lên người của Triệu Không Ảnh. Chỉ cần thành công, nàng sẵn lòng trả cho hắn 1000 tấm vé chuộc cái chết làm thù lao.
Bản khế ước của Tiêu Mộng Kì kiến hắn bất ngờ. Nguyên nhân có lẽ cũng vì chấp niệm báo thù trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại. Một khi bản khế ước này được ký kết mà Diệp Tưởng không thể hoàn thành, Diệp Tưởng nhất định phải thanh toán chi phí bồi thường bằng ba lần số tiền đã thanh toán, tức là 3000 tấm. Hắn nhất định phải chi trả con số này trước khi bộ phim kinh dị này chấm dứt. Nếu không thể thanh toán số tiền bồi thường thì cơ thể của Diệp Tưởng sẽ bị cắt ra thành nhiều mảnh giống như những gì hắn đã trải qua khi bước chân vào « Rạp chiếu phim địa ngục ».
Trước mắt người có thể cho Diệp Tưởng vay cũng chỉ có Tiêu Mộng Kì. Số vé chuộc cái chết của hai diễn viên mới còn chưa đủ xài thì lấy đâu ra cho hắn mượn. Đừng nói tới việc Ôn Vũ Phàm đang hôn mê mà ngay cả khi nàng đang tỉnh táo thì Diệp Tưởng cũng không thể muối mặt đi mượn tiền của nàng. 1000 tấm vé chuộc cái chết cũng không nhiều, nhưng nó giúp Diệp Tưởng có thể chuyển sang trạng thái « Thợ săn ác ma » thêm một lần. Nói đúng ra là có thể khiến tay phải của hắn biến hoá trong thời gian mười giây. Có thể thành công với một cuộc tấn công bất ngờ trong mười giây trở thành nhân tố mấu chốt. Một khi Diệp Tưởng lãng phí số vé chuộc cái chết này mà không có thu nhập gì thêm thì ngoài việc vé chuộc cái chết của hắn lại một lần nữa trở thành số âm ra thì khi hắn không thể giúp Tiêu Mộng Kì thực hiện nội dung của khế ước, hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Thái độ của Tiêu Mộng Kì rất rõ ràng: đây là điều kiện duy nhất mà nàng chấp nhận. Thậm chí trong bản khế ước nàng còn « đế » thêm một câu: nếu anh không chịu thì hãy trực tiếp sử dụng đôi mắt của ác ma để đoạt đi vé chuộc cái chết của tôi. Dù sao vé chuộc cái chết cũng không giống vật bị nguyền rủa ở chỗ hoàn toàn có thể chiếm đoạt. Nhưng điều này chẳng khác gì trò đùa! Diệp Tưởng hắn sao có thể trở thành người đi ép phụ nữ cho hắn vay tiền chứ? Nếu có muốn trấn lột thì hắn phải trấn lột người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10. Nhưng người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 có thể dễ dàng bị hắn áp chế thế sao? Triệu Không Ảnh hận đến mức không thể giết hắn thì làm sao y cho hắn mượn vé chuộc cái chết? Hơn nữa hắn cũng không phải là người dùng đôi mắt ác ma để uy hiếp người khác.
Ngay từ đầu, Diệp Tưởng đã nghĩ tới chuyện khiến Trương Hạo Thiên phải nôn tiền ra. Dù sao y cũng là người của trận doanh đối địch nên chuyện cướp đoạt vé chuộc cái chết cũng không khiến hắn chịu gánh nặng về tâm lý. Đối phương có vật bị nguyền rủa loại ký sinh nên chắc hẳn ít nhiều cũng có chút của để dành. Nhưng mà, hắn nào biết Trương Hạo Thiên đã bồi thường cho Lý Mẫn Hà 2000 tấm vé chuộc cái chết, cộng thêm việc lúc trước hắn cũng ra tay mà chẳng thu được kết quả khiến hắn bây giờ ngay cả mình còn chưa lo được thì làm sao có thể cho Diệp Tưởng mượn tiền được? Ngược lại trên người của Hoắc Thanh Lam lại có rất nhiều tiền.
Thế nhưng, Diệp Tưởng rất nhanh gạt đi suy nghĩ này. Cho dù Trương Hạo Thiên chịu trả số tiền này thì chuyện đó cũng đồng nghĩa với việc hắn tiết lộ chuyện “ Ka bây giờ nhẵn túi rồi !’’ cho Triệu Không Ảnh biết. Song phương trước mắt vẫn đang đình chiến vì Triệu Không Ảnh kiêng kị thực lực Diệp Tưởng. Y tự hỏi cho dù y có thể giết được Diệp Tưởng thì cái giá phải trả cũng quá lớn. Thế nhưng, nếu để y biết tình trạng kinh tế khó khăn của Diệp Tưởng thì Triệu Không Ảnh tuyệt đối sẽ liều mạng một phen! Lúc này vật bị nguyền rủa của Tiêu Mộng Kỳ còn đang trong giai đoạn cooldown nên việc giết chết Diệp Tưởng trở nên dễ dàng hơn nhiều! Làm gì có cơ hội nào tốt như vậy? Quả thật nếu làm vậy thì vé chuộc cái chết của Không Ảnh sẽ tiêu hao khá lớn, nhưng số vé chuộc cái chết bỏ ra cũng rất đáng giá. Mà sự thật đúng là như vậy! Nếu để Triệu Không Ảnh biết việc này thì hắn sẽ nghĩ không phải mình còn cái xác con mèo đen của Cronus sao? Chỉ cần có thể giết « Thợ săn Ác Ma » thì hắn sẽ thu hồi lại cả vốn lẫn lãi! Về chuyện nếu giết Diệp Tưởng sẽ khiến sức chiến đấu bị suy yếu thì Không Ảnh cũng có nghĩ qua. Nhưng nếu để « Thợ săn ác ma » sống sót thì trong tương lai, khi y trưởng thành, y nhất định sẽ tới giết hắn, hơn nữa « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 có khả năng sẽ trừng phạt hắn rất nặng! Nếu thực sự là vậy thì do bí quá hoá liều, Không Ảnh sẽ không ngần ngại ra tay!
Cho nên chỉ có một sự lựa chọn duy nhất cho Diệp Tưởng: ký kết bản khế ước này để nhận vé chuộc cái chết của Tiêu Mộng Kì! Ngoài ra không còn cách nào khác! Cũng đành chịu vì cho dù là trong thế giới hiện thực hay ở trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thì chuyện phải đi vay tiền luôn là chuyện khiến những diễn viên đi vay cảm thấy rất phiền muộn. Tiền trên tay đối phương nên điều kiện cho vay ra sao hoàn toàn do đối phương định đoạt.
Cuối cùng, sau khi giao dịch được ký kết, Diệp Tưởng cũng nhận được 1000 tấm vé chuộc cái chết. Số tiền này khiến hắn có vốn để đánh cuộc thêm một lần, nhưng hắn cũng đồng thời bị bản khế ước ràng buộc. Hiện tại có thể nói là hắn không thể thất bại. Nếu chuyện vừa này còn tiếp diễn thì hắn nhất định phải chết!
Tiêu Mộng Kì sau khi xác nhận Diệp Tưởng ký tên lên bản khế ước bèn tiến hành chuyển khoản cho hắn. Tuy rằng Diệp Tưởng là một nhân tố quan trọng giúp nàng báo thù thành công, nhưng Tiêu Mộng Kì cũng không định làm vệ sĩ cho Diệp Tưởng. 1000 tấm vé chuộc cái chết đã là số tiền tối đa mà nàng có thể cho vay! Nhiều hơn dù chỉ một tấm thôi nàng cũng không có! Hơn nữa nàng cũng không phải cho không đối phương! Đối phương phải ra sức cho nàng! Trong mắt của Mộng Kỳ thì cách làm của nàng đang ép Diệp Tưởng không thể không trưởng thành trong hoàn cảnh vô cùng tàn khốc. Đương nhiên, quan trọng hơn là nàng muốn nhân cơ hội này nguyền rủa Triệu Không Ảnh!
Mọi người chờ đợi thời khắc khủng bố kéo tới trong không khí nặng nề.
Lúc này, mọi người không ai dám thở mạnh. Phó Tử Bân và Ngô Hạo Vũ thì run rẩy trốn tới phía sau. Hoắc Thanh Lam thì ngược lại. Hắn rất kiên định đứng ở phía trước. Hắn cực kỳ căm hận bản thân vì quá yếu đuối mà bỏ rơi Mẫn Hà, cho nên hắn tự ép mình không được trốn tránh. Triệu Không Ảnh thì nuốt nước bọt. Hắn đang suy nghĩ tiếp theo hắn nên sử dụng thứ nào: xác của con mèo đen hay con mắt bên phải?
Mọi người bố trí trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch. Khó khăn tăng cao khiến ai nấy cũng có vẻ bất an.
Bỗng nhiên, Diệp Tưởng đột nhiên hô to:
- Anh rể!
Tiếng « anh rể » vừa hô ra khỏi miệng thì hắn đã xông tới phía của Phó Tử Bân!
Nhưng tốc độ hắn dù có nhanh thế chứ nhanh nữa cũng không thể so sánh với ác linh!
- Keng!
Trên mặt đất là một miếng gương vỡ. Phó Tử Bân và Ngô Hạo Vũ đều đã không thấy đâu.
Mảnh gương vơ kia rõ ràng là mảnh vỡ từ tấm gương quỷ trong « Khách sạn ma ám ». Tuy rằng họ đã thành công đem ác linh phong ấn vào trong thế giới trong gương, nhưng Phó Tử Bân và Ngô Hạo Vũ cũng bị kéo vào bên trong. Hai người lúc trước trốn tới một góc trong khoang phổ thông khiến không ai chú ý tới hai diễn viên « chạy cờ » này.
Diệp Tưởng nhặt lên mảnh quỷ kính. Nếu như bị kéo vào trong thế giới trong gương mà không thể thoát ra ngoài thì hậu quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra được!
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên mặt tấm gương có một con mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm vào Diệp Tưởng!
Tiếp đó con mắt kia liền dịch chuyển.
Diệp Tưởng cũng không bị hù dọa. Điều này ngược lại còn chứng tỏ ác linh tạm thời chưa thể thoát ra ngoài.
- Anh rể!
Diệp Tưởng gầm lên.
Triệu Không Ảnh cũng không quá để tâm. Chuyện hai diễn viên mới không thể sống sót cũng là chuyện bình thường. Cái chết của họ cũng chẳng có gì là kỳ lạ. Xem ra mảnh gương vỡ kia có liên quan đến một tấm gương bị nguyền rủa. Chắc hẳn nó là một vật bị nguyền rủa loại đặc thù hệ không gian.
Nếu vậy thì ác linh sẽ bị giam cầm trong bao lâu? Diệp Tưởng chỉ có thể trông cậy vào nữ quỷ Lâm Lam Huyên trong [ Khách sạn ma ám] có thể kéo dài thời gian cho họ được bao nhiêu!