Đám người Diệp Tưởng, Phương Lãnh, Vũ Sóc nhìn không chớp mắt vào màn hình để chờ tình tiết phát triển.
Chú Cố nghe Tôn Trạch nói như vậy bèn đẩy hắn ra rồi nói:
-Thằng ranh này ! Mày định doạ ai hả ? Chú với cha mày từ nhỏ đến lớn đều được nghe người của thế hệ trước kể truyện ma đó ! Thiết Trụ, phiền chết đi được ! Ôm em gái con vào trong buồng đi !
Cậu thiếu niên tên Thiết Trụ kia gật đầu, sau đó ôm Trân Trân được bọc trong tã lót rồi vén rèm cửa đi vào trong buồng. Tiếp đó, ống kính máy quay tập trung trên người của Thiết Trụ. Cậu nhóc ôm em gái đi vào trong buồng.Trong đó chỉ có hai cái giường vô cùng nhỏ,trên trần nhà còn treo 1 ít bắp ngô phơi khô,ở góc tường chất đống rất nhiều bao tải.Nhìn chữ viết trên bao tải thì chắc hẳn đó là hạt giống cây nông nghiệp.
Thiết Trụ ôm cô bé rồi không ngừng nựng em:
-Nào đừng khóc nữa nhé ! Trân Trân ngoan không khóc nữa...... Lạ quá ! Bình thường em ấy rất im lặng,sao hôm nay tự dưng lại khóc không ngừng thế nhỉ? Tuy trời mưa lớn nhưng đâu có sấm chớp gì đâu ?
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hô lớn của Tôn Trạch.
-Cháu van chú......chú Cố ! Xin chú đừng mở cửa ! Nếu chú mở cửa thì tất cả chúng ta đều sẽ mất mạng !
-Ồn quá thằng ranh này ! Chú thấy chắc mày với thằng súc sinh Lưu Quang kia đã làm những chuyện mờ ám không thể để cho người ta thấy rồi! Chú rất muốn xem ngoài cửa là ai đấy !
Thiết Trụ nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt nó có vẻ vô cùng nghi ngờ.Nó lẩm bẩm:
-Là sao nhỉ ? Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao ?
Diệp Tưởng biết người nông thôn phần lớn đều rất mê tín.Nguyên nhân chính là vì bọn họ thiếu kiến thức. Hơn nữa nông thôn có chút khép kín với bên ngoài,cho nên rất nhiều cô cậu nhóc lớn lên ở nông thôn từ nhỏ đến lớn đều nghe cha mẹ hàng xóm kể chuyện ma cho nghe. Cậu thiếu niên Thiết Trụ rõ ràng là 1 ví dụ như vậy. Thôn xóm nằm trong núi sâu này cực kỳ nghèo khó, ngay cả điện cũng không có nên đương nhiên người dân trong thôn không thể tiếp xúc với tin tức, máy tính ; thành ra thông tin thu nhận được cũng tương đối hạn chế.Cho nên cậu thiếu niên Thiết Trụ này đương nhiên không giống như những cô cậu bé cùng tuổi được dạy và tiếp thu nền giáo dục duy vật,kiên định với thuyết vô thần. Hơn nữa, tiếng khóc lóc rất khó nghe của Trân Trân cùng với tiếng mưa gió bên ngoài và không gian tối tăm trong phòng khiến Thiết Trụ không có thời gian để suy nghĩ.Cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở.
Sau đó......
-Á á á á á á á á á á á !
Một tiếng hét lên đầy thê lương và thảm thiết vang lên ! Đó là tiếng kêu của chú Cố !
Thiết Trụ sợ hãi chạy tới mở cửa sổ,sau đó tiếng kêu la thảm thiết truyền thẳng tới tai cậu ! Sắc mặt của Thiết Trụ trở nên tái nhợt ! Sau đó cậu chạy tới vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài!
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Thiết Trụ ngã bệt ra đất,sau đó cậu vội vàng chạy tới ôm cô em gái Trân Trân,sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ đã mở toang chạy vào trong màn mưa !
Cậu cứ ôm em gái chạy không biết được bao lâu nữa. Khi chạy, cậu cũng quay đầu lại nhìn phía sau. Sắc mặt cậu càng lúc càng tái đi!
-Đừng khóc, đừng khóc nữa!
Thiết Trụ nhìn cô em gái rồi hô lớn:
-Anh đã bảo đừng khóc nữa mà ! Còn khóc nữa là anh quăng mày xuống đất đấy !
Nhưng lời doạ dẫm đó cũng vô dụng. Trân Trân vẫn cứ tiếp tục khóc rống lên.Sắc mặt Thiết Trụ càng lúc càng tái.Rõ ràng cậu lo sợ tiếng khóc sẽ khiến 1 thứ mà cậu vô cùng sợ hãi chú ý.
Cuối cùng,cậu nhìn thấy phía trước có 1 cái hang nhỏ cho nên cậu cắn răng chạy vào đó,sau đó cậu đặt Trân Trân vào bên trong hang rồi nói:
-Trân Trân ! Anh không vứt bỏ em đâu ! Anh đặt em ở chỗ này trước ! Nếu như anh chạy thoát,anh nhất định sẽ quay trở lại cứu em !
Cậu không đành lòng nhìn em gái lần cuối, sau đó cậu cắn răng chạu ra ngoài !
Ở trong hang, Trân Trân vẫn khóc lóc nỉ non.Tiếng khóc của cô bé thậm chí còn có xu thế át cả tiếng mưa gió bên ngoài.
Không biết đã chạy được bao lâu thì Thiết Trụ đột nhiên vấp phải cái gì đó,sau đó cậu lăn xuống bên dưới 1 sườn dốc. Mặt cậu giàn giụa máu tươi.Cậu cố gắng lết mình đứng dậy.
Đúng lúc này, ống kính máy quay đột nhiên từ từ di động về phía cậu,giống như đó là tầm nhìn của 1 « người » nào đó.
Thiết Trụ đột nhiên quay đầu lại.Cậu há hốc mồm,khuôn mặt không thể che giấu sự sợ hãi.
Cuối cùng, ống kính máy quay tập trung trên người của Trân Trân.Màn hình dần dần tối lại,cùng với đó là tiếng khóc vẫn cứ văng vẳng của cô bé Trân Trân.
Trên màn hình tối đen bắt đầu có máu tươi nhỏ xuống.Máu bắt đầu bị bóp méo tạo thành 2 chữ “Quỷ tế”. Sau đó,một chữ số 3 kiểu Ả rập xuất hiện.
Sau đó tiếng khóc dần dần tan đi.Máu tươi bắt đầu nhỏ xuống từ 3 chữ « Quỷ tế 3 », cuối cùng biến thành 1 vũng máu không thể nhận ra hình thù gì cả.
Ngay sau đó xuất hiện 1 giao lộ nhỏ nằm ở chốn thôn quê vắng vẻ.Hiện tại không còn là 1 đêm mưa gió tối tăm nữa mà đổi thành 1 ngày nắng đẹp.
Trên màn hình xuất hiện phần thuyết minh.
-Diễn viên đảm nhiệm vai chính: Phương Lãnh - Ấn Thủy Thiên
-Diễn viên đảm nhiệm vai chính: Bạch Vũ Sóc - Thành Tuyết Tùng - Lâm Huyền
-Diễn viên chính: Diệp Nhất Thiên - Lý Duy Tư - Đoàn Phong
Sau khi 1 phần thuyết minh tương đối dài,ở góc tối phía dưới màn hình xuất hiện bốn chữ “Hai mươi năm sau”. Sau đó một chiếc ô tô xuất hiện.
Trong khoảnh khắc khi chiếc ô tô xuất hiện, Phương Lãnh cảm giác người mình từ từ dịch chuyển vào bên trong màn ảnh. Cuối cùng,anh ta ngồi ở ghế tài xế của chiếc xe đó, tay anh ta đang đặt trên vô lăng.
Bên cạnh anh ta là 1 người đàn ông khác !
Ấn Thủy Thiên !
Phương Lãnh không tỏ vẻ khác thường gì cả,mà chỉ lặng lẽ tiêu hoá tin tức trong màn đầu tiên của kịch bản,và xem xem thù lao danh nghĩa của mình trong bộ phim này là bao nhiêu.
-Anh !
Ấn Thủy Thiên lên tiếng trước: truyện copy từ .
-Tống giáo sư không ngờ lại ở nơi hoang vu vậy nhỉ !
-Ừ !
Phương Lãnh dựa theo lời kịch trong kịch bản trả lời:
-Đúng vậy ! Nhưng trước kia anh ấy từng công bố luận văn chuyên đề nghiên cứu về dân tộc Cửu Luân tà ác này.Chúng ta nhất định phải nhanh chóng gặp anh ấy.
Xe bon bon chạy tới phía trước 1 căn biệt thự cỡ lớn.Trong biệt thự này có 1 cái sân vườn rất rộng.
Hiện tại trước căn biệt thự có một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc trang phục trắng đang tưới hoa.Khi nhìn thấy chiếc xe ô tô chạy tới,sắc mặt của nàng lộ vẻ khó hiểu.
Nàng chính là Bạch Vũ Sóc.
Sau khi xuống xe, Phương Lãnh lập tức đi về phía Vũ Sóc rồi hỏi:
-Xin hỏi đây có phải là nhà của giáo sư Tống Tuấn Trúc không ạ?
-Đúng rồi ! Anh ấy là anh trai tôi !
-Chào cô !
Phương Lãnh gật đầu sau đó đưa tới 1 tấm danh thiếp rồi nói:
-Tôi là nhà nghiên cứu dân tộc học Bạch Thụ Hà. Tôi từng có may mắn được đọc qua bản luận văn của giáo sư.Tôi gặp 1 số khúc mắc về vấn đề học thuật muốn tìm giáo sư để tham khảo.
Vũ Sóc nhận lấy tấm danh thiếp rồi nhìn qua sau đó nói:
-Xin anh chờ 1 lát !
Sau đó nàng cầm tấm danh thiếp đi vào trong biệt thự. Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên thì đứng ngoài đánh giá căn biệt thự này. Trong giai đoạn hiện nay, Ấn Thủy Thiên và Phương Lãnh vẫn là “anh em tốt”, cho nên xem ra chắc hẳn chưa có vấn đề gì quá lớn. Vậy bộ phim sẽ sắp xếp ra sao để khiến hai « anh em » họ đoạn tình anh em chứ?
Sau một hồi cửa mở ra.
-Xin lỗi anh.
Vũ Sóc đi tới trước mặt của Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên rồi nói:
-Anh trai tôi nói không muốn gặp các anh.
-Tôi nhất định phải gặp giáo sư 1 lần !
Phương Lãnh vội vàng nói:
-Có chuyện vô cùng quan trọng !
-Anh làm tôi khó xử quá ! Các anh không liên lạc trước đã tìm tới rồi ! Tuy tôi không biết các anh làm sao tìm được địa chỉ nhà chúng tôi, nhưng anh trai tôi không thích gặp người lạ.
-Cô nói với anh ấy rằng......
Lúc này, Ấn Thủy Thiên lên tiếng :
-Chúng tôi tới tìm anh ấy là vì chuyện của dân tộc Cửu Luân. Chúng tôi biết những tin tức có liên quan và bí mật về phong tục tế quỷ của dân tộc này.
Vũ Sóc bắt đầu cẩn thận đánh giá Ấn Thủy Thiên.
Người đàn ông này chính là kẻ thù lớn nhất của họ trong bộ phim này ! Y cũng là viên đại tướng của trận doanh Đoạ Tinh ! Loại người này quả quyết không thể để y sống sót! Nếu điều kiện cho phép thì đương nhiên phải trừ khử hắn.Để hắn bỏ mạng trong bộ phim này thì càng tốt !
-Được tôi hiểu ! Để tôi đi hỏi lại !
Lần này Vũ Sóc sớm quay lại để mở cửa.
-Anh tôi nói các anh có thể vào trong.
Trong đại sảnh sáng sửa và rộng rãi, có 1 người đàn ông đang ngồi trên ghế.Khi thấy Vũ Sóc dẫn theo Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên đi vào,y chậm rãi đứng dậy.
Ngay khi nhìn thấy người đàn ông này, Ấn Thủy Thiên lập tức chuyển sang trạng thái đề phòng tối cao!
Bởi vì người đàn ông này chính là diễn viên mà An Nguyệt Hình không tiếc treo giải thưởng lớn thề phải giết cho bằng được -- Diệp Tưởng !
-Xin chào anh giáo sư Tống !
Phương Lãnh hành lễ với Diệp Tưởng rồi nói:
-Tôi là giáo sư chuyên nghành dân tộc học của trường đại học Ứng Kinh -- Bạch Thụ Hà.Cậu ấy là em trai của tôi -- Bạch Vô Hạ.Chúng tôi bình thường đều đi thăm thú các nơi để nghiên cứu về các dân tộc.
-Ngồi đi !
Diệp Tưởng chỉ tay về phía bên cạnh rồi nói:
-Từ Trúc ! Em đi pha trà cho khách nhé !
Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên cùng ngồi xuống.Tiếp đó Diệp Tưởng cũng ngồi xuống.
Trong giai đoạn hiện tại, hắn còn chưa thể hạ sát thủ với Ấn Thủy Thiên. Mặc dù 2 bên trước mắt đã là kẻ thù không đội trời chung,nhưng quy tắc NG đang hạn chế hắn. Nhưng như vậy cũng tốt vì hiện tại Diệp Tưởng cũng không hy vọng trước khi làn sóng quỷ hồn ập tới mà hắn đã phải đối mặt với cường địch như Ấn Thủy Thiên.Hiện tại đều mà hắn cần là im lặng và chờ đợi tới thời khắc cuối cùng.
-Chúng tôi đến......
Phương Lãnh vừa nói đến đây thì đã bị Diệp Tưởng cắt ngang.
-Hai vị biết được bao nhiêu về tục tế quỷ của tộc Cửu Luân ?
-Mục đích của chúng tôi là tờ da dê kia !
Phương Lãnh đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt của Diệp Tưởng khi nghe đến đây liền biến đổi.Kỹ năng diễn xuất của hắn phải nói là tương đối xuất sắc. Xem ra việc chỉ bảo của Đổng Ỷ Lam trong thời gian vừa qua tương đối có hiệu quả.
Diệp Tưởng nhìn hai người, sau đó im lặng 1 lúc rồi nói:
-Hai người không nên đào sâu nghiên cứu tới nước này.
-Đáng tiếc là khi tôi biết được chuyện đó thì đã quá muộn rồi.
Phương Lãnh thở dài, nói:
-Tôi đã điều tra thành quả nghiên cứu của giới học thuật về tộc Cửu Luân.Người cho rằng dân tộc đó thực sự tồn tại trong lịch sử nhân loại chính là anh !
Lúc này, Vũ Sóc đã bưng trà tới rồi đặt ở trên bàn.
-Các anh cứ từ từ nói chuyện nhé ! Anh ơi, em ra sân đây !
-Ừ, Từ Trúc.
Sau khi Vũ Sóc rời đi, Diệp Tưởng chăm chú nhìn Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên, sau đó mở miệng:
-Vậy hãy nói cho tôi biết làm sao các anh tiếp xúc với tộc Cửu Luân ?
Kế tiếp,chính là việc lặp lại nội dung tự thuật trong kịch bản của 2 phần trước.Trong kịch bản đoạn này được lược bỏ.
Sau khi đi ra ngoài sân,Vũ Sóc vừa tiếp tục tưới hoa,vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía bên trong biệt thự.
Trong phòng, Diệp Tưởng nghe Phương Lãnh kể lại tình tiết của 2 phần trước – thứ mà hắn đã nghe đến mấy lần rồi.
-Có thể sống đến bây giờ thì các anh thực sự may lắm đấy.
-Người vẫn còn sống cho tới nay chỉ có 2 anh em chúng tôi*.
Thần sắc của Phương Lãnh trở nên rất u ám. Nhớ lại tình tiết trong 2 phần trước, anh ta tự hỏi nếu như không có chiếc đồng hồ bỏ túi, và sựu giúp đỡ của người « em trai » Ấn Thủy Thiên thì anh ta chắc chắn không thể sống được đến ngày hôm nay.
(Tác giả có giải thích rằng diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 tham gia « Quỷ tế » phần 2 gồm có Đường Hải Lan, Phương Lãnh. Đường Hải Lan đã nghẻo trong « Xe khách khủng bố ». Thành Tuyết Tùng nhặt được quỷ cốt từ diễn viên khác,cũng giống như Miyazaki Meiko nhặt được bong bóng mặt quỷ !)
Tình tiết của phim kinh dị không thể phá giải tương đối chặt chẽ.Phần này lại là phần cuối cùng của serie này cho nên kịch bản sẽ không lãng phí thời gian để trải đường cho sự phát triển của tình tiết.
Rất nhanh, tình tiết chính cũng được khởi động !