Hạo Thiên kiếm do Hạo Dương thạch đúc lại mà thành, chính là 1 loại tài liệu chuyên khắc chế quỷ.
Nay, dưới ảnh hưởng của aura nhân vật chính, thực lực của Diệp Tưởng dùng hack để hình dùng cũng không đủ. Thực lực trong nháy mắt tăng vọt làm hắn phát ra chiến lực vượt quá cả tối cường ảnh đế!
Một kiếm kia chém xuống, thân ảnh màu trắng bị kim quang cắt ra làm hai!
“Chết!”
Theo 1 tiếng rít gào của Diệp Tưởng lúc này, từ trong mắt phải của hắn, thần lôi trừ tà lóe lên!
Nhưng ngay cả như vậy, thân ảnh kia cũng chỉ mờ đi chứ không có tiêu tán!
Vẫn không đủ...... Vẫn không thể chạm tới linh thể căn nguyên nguyền rủa!
Không mạnh mẽ, trong thế giới địa ngục này chỉ có thể bị đào thải, trở thành kẻ sắm vai, thậm chí làm con tốt, cuối cùng chết 1 cách thê thảm. Muốn bảo trụ được địa vị nhân vật chính, chỉ có thể tiếp tục trở nên mạnh mẽ!
Dưới 1 ý niệm của Diệp Tưởng, vô gian nghiệp hỏa trên người hắn đã bắt đầu hừng hực thiêu đốt!
Lúc trước...... Bởi vì quá nhỏ yếu chỉ có thể nhìn bọn Phương Lãnh chết ở trước mắt. Tuyệt vọng và đau khổ đó lại lần nữa hiện lên trong hồi ức.
Còn có 1 lần... Vũ Sóc khóc ở trước mặt hắn.
Hắn đã hứa với Vũ Sóc, bọn hắn sẽ trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước đây!
“Ngươi nói không được thay đổi phải không?”
“Ta nhất định sẽ thay đổi!”
“Cái lịch sử đáng chết kia!”
Thời thơ ấu đen tối của Tích Kính, đoạn thời gian trưởng thành không có phụ thân bên cạnh, hắn phải nghịch chuyển hết thảy điều này!
Dưới ý chí cường liệt của Diệp Tưởng, aura nhân vật chính tiến thêm 1 bước cường hóa linh hồn hắn!
Theo sau. Vô gian nghiệp hỏa 1 lần nữa đem thân thể Diệp Tưởng thiêu đốt mạnh mẽ! Mà phía sau Diệp Tưởng, đôi cánh màu đen lần nữa xuất hiện!
Bất quá lần này, là 1 cánh màu đen, 1 cánh màu trắng!
Hai cánh hắc bạch!
Diệp Tưởng cầm chặt trong tay Hạo Thiên kiếm, sau đó lại nhắm về phía bóng trắng hung hăng chém xuống 1 lần nữa!
Hỗn hợp giữa trừ tà thần lôi và vô gian nghiệp hỏa, 1 kích này có thể nói là tối cường của Diệp Tưởng!
Đạo bóng trắng mơ hồ kia bị 1 kích này xuyên qua!
Nhà của Tôn Trọng Phong hơn phân nửa triệt để sụp đổ! Vô số đồ dùng triệt để bị phá hủy, mặt tường đã gần như không thể thấy đâu nữa, từng mảnh gạch đá bay tứ tung!
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách trở thành 1 đống hỗn độn. Mà bóng trắng kia dưới 1 kích này lại càng trở nên mơ hồ, thậm chí không thể cử động!
Diệp Tưởng mở to miệng thở hổn hển, lúc này 2 mắt hắn nhiếp người giống như thiên thần!
Đây chính là nhân vật chính!
Là chi uy của nhân vật chính!
Cuối cùng, đạo bóng trắng kia triệt để biến mất trước mặt Diệp Tưởng.
Hai chân Diệp Tưởng lúc này mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, trận chiến này đã tiêu hao quá nhiều lực lượng của hắn. Bất quá vé chuộc cái chết kiếm được tương đối dày!
Hắn vươn tay nhìn điện lưu của trừ tà thần lôi còn sót lại trên tay.
Trừ tà thần lôi là năng lực hắn có được sau khi dung hợp với ma quỷ do Dante triệu hoán.
Theo thời gian trôi qua hắn ngày càng phát hiện, trừ tà thần lôi này dường như có ý thức tự chủ!
Cùng lúc đó......
Thế giới mộng.
“Có điểm ý tứ. Đã có chút bộ dáng của nhân vật chính, nhưng vẫn chưa đủ ah.”
Bên trong cửa tiệm cắt tóc nho nhỏ, Dante đang cảm giác tình huống bên ngoài.
Nhưng lúc này, không gian trong tiệm làm tóc xuất hiện 1tia gợn sóng. Tiếp đó 1 thân ảnh từ trong gợn sóng đó xuất hiện.
Người từ đi ra từ bên trong gợn sóng không ai khác chính là Ôn Vũ Phàm!
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Dante, còn có cửa hiệu cắt tóc này.
“Đã lâu không gặp, Dante.”
Vũ Phàm dùng ánh mắt mang theo chút từ ái nhìn Dante, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, ánh mắt của Dante và Ôn Vũ Phàm cơ hồ giống nhau như đúc, có thể nói như đi ra từ cùng 1 khuôn.
Kỳ thật nàng đã biết rõ...... Dante là con trai của nàng, giống như Tích Kính là con gái của Diệp Tưởng vậy.
Mà đối với nàng hiện nay mà nói, muốn đi vào trong mộng của Dante cũng không mấy khó khăn.
“Không sai biệt lắm...... Nên nói ra chân tướng rồi chứ?” Vũ Phàm nhìn Dante trước mắt, hỏi:“Bóng trắng kia là ai, ngươi biết hay không?”
Cứ thế đối diện nhau, sau 1 lát Dante mới chậm rãi đứng lên, nói:“Người không cần lo lắng, mụ mụ. Ta sẽ không để người chết. Trong dòng thời gian này, bộ điện ảnh này sẽ rất nhanh kết thúc. Hết thảy sẽ phải nghênh đón chung kết chân chính.”
“Chung kết chân chính?”
“Đúng vậy. Mụ mụ.”
Sẽ chết rất nhiều người, rất nhiều.
Muốn thay đổi lịch sử, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Thế nhưng...... Hắn lại có thể làm được.
Mẫu thân là vướng bận duy nhất sau khi hắn trùng sinh. Cũng chính vì mẫu thân tồn tại hắn mới có được sinh mệnh lần thứ 2. Đối với Dante mà nói, mẫu thân sống sót là mục tiêu đệ nhất.
Hết thảy...... sẽ nhanh chóng kết thúc......
Diệp Tưởng tê liệt ngã xuống, lúc này 1 nửa điểm khí lực hắn cũng không còn.
Nhìn Vũ Sóc nằm hôn mê bên cạnh, hắn đưa tay qua giữ chặt lấy tay nàng.
Giây phút này hắn mới cảm thấy an tâm 1 chút.
Tiếp theo hắn liền ngất đi.
Thời điểm tỉnh lại phát hiện bản thân và Vũ Sóc đều xuất hiện ở thế giới mộng của Ôn Vũ Phàm, cũng chính là tiểu khu nàng sống trước đây.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi, trong không khí mang theo chút nóng nực.
“Mệt mỏi chứ?”
Diệp Tưởng hiện tại đang nằm phía trên mặt cỏ xanh, còn Vũ Sóc nằm ở bên cạnh. Ôn Vũ Phàm thì ngồi trên mặt cỏ nhìn 2 người bọn hắn.
“Vũ Phàm?”
“Ân.” Ôn Vũ Phàm nhìn Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, nói:“Các ngươi đã vất vả rồi, Diệp Tưởng, Vũ Sóc tỷ.”
“Hầu Tước hắn......”
“Hắn...... Hẳn còn sống......”
Thời điểm nói ra những lời này, Vũ Sóc rõ ràng nhìn thấy thần tình của Vũ Phàm ảm đạm đi.
Nàng há lại không nhìn tia tia tình cảm mà Vũ Phàm đối với Hầu Tước. Chẳng qua là Tương vương có mộng thần nữ vô tâm. Hầu Tước là nam nhân như vậy, cho dù hiện tại Sa La đã chết, cũng không dễ dàng chấp nhận 1 nữ nhân khác!
Về điểm này, nàng chưa bao giờ nói toạc ra trước mặt Vũ Phàm. Chung quy ở nơi này, đệ nhất chính là sinh tồn, tình cảm hoàn toàn là thứ được cân nhắc phía sau.
Trong núi rác tại trường trung học Quảng Nguyệt.
Một cánh tay xương trắng đột nhiên vươn lên từ trong núi rác!
Hầu Tước hóa thành xương khô từ bên trong bò ra!
Chẳng qua, làn da trên mặt Hầu Tước đang 1 lần nữa mọc lại. Qua không bao lâu sau, bộ xương trắng kia liền biến trở về thành 1 Hầu Tước mỹ mạo.
Lúc này là lúc nào?
Không ai biết.
Thế nhưng, từ bên trong núi rác rưởi kia có 1 bàn tay vươn ra đem Hầu Tước kéo trở về!
Vừa đúng lúc có 1 người đi qua núi rác rưởi, trên tay cầm 1 xâu thịt nướng.
Trên bầu trời, pháo hoa nở rộ.
Người kia đem xâu thịt nướng từng nhụm nhai nuốt, trên miệng bám đầy dầu mỡ.
“Ân...... Thật sự ăn ngon a......”
Nói xong hắn liền đem xiên thịt trống không vứt đi. Hai tay cởi quần, tiểu tiện vào trong núi rác rưởi.
“Ân...... qua vài ngày nữa là nghỉ hè rồi, bất quá qua nghỉ hè chính là lên lớp 12 ah, aizz...... Khi đó liền vất vả rồi!”
Tiểu tiện xong hắn xắc quần, xoay người muốn rời đi lại trợn tròn 2 mắt.
Bất quá... đến cả thanh âm kêu cứu hắn cũng không thể phát ra được.
Mà ở cách đó không xa, 1 đám người đang ngồi ăn đồ nướng, xem pháo hoa.
“Ân, thịt nướng này hương vị rất không tồi ah!”
“Đến lớp 12 lại phân ban 1 lần nữa, đại khái hiện tại cũng là lần cuối cùng mọi người có thể tề tụ cùng nhau.”
“Lâm Viễn, ngươi quyết định thi đại học gì?”
“Ta còn đang suy xét.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trên trời cao rơi xuống 1 người, ngay trước mặt bọn hắn.
Mấy người đang cầm xâu thịt nướng đều trợn tròn mắt.
“Này...... Đây là......”
Sự kết thúc bên trong hỗn độn cuối cùng đã bắt đầu, nó là 1 vòng tròn Mobius không thể cởi bỏ.
Thế nhưng, hiện tại Diệp Tưởng còn chưa biết điều này.
Thời gian...... quay trở lại lúc hắn phá cửa phòng xông vào trong cứu Vũ Sóc.
Đám người Mộc Lam, Mẫn Hà, Tích Kính đối mặt với thi thể Tôn Trọng Phong treo lơ lửng trước cửa cùng với sự biến mất của Hầu Tước cùng Diệp Tưởng, đối với bọn hắn tuyệt đối là đại đả kích.
Mà Tư Mã Đông Hài thả ra rất nhiều kiến đen... nhưng không có mấy hiệu quả!
Cánh cửa đối diện ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có!
Tích Kính bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Tại đây trong tình huống cuối cùng này có quá nhiều sự khác biệt không tầm thường.
Mà đúng lúc này, bên cạnh nàng, một ác thú dữ tợn cao ước chừng 3 mét lao về phía cửa lớn!
Đây đúng là --
Mộc Lam đã mặc lên ma quỷ hài giáp![ chưa xong còn tiếp..]
ps: Gần nhất kịch tình quá khó khăn viết, ta viết hai tiếng rưỡi liền viết ra điểm ấy số lượng từ đến...... Thỉnh các vị bao dung.