Thế nhưng, bởi vì lịch sử bị thác loạn, quá khứ và tương lai tùy thời đều có thể thay đổi. Điểm này Tích Kính rõ ràng nhất. Cho nên bất cứ 1 thứ nào có khả năng gây ra nguy hiểm nàng đều phải xem xét. Đối với nàng mà nói đây là lần thứ 9 thay đổi lịch sử, nhưng đối với nguyền rủa thời gian thác loạn, ai cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần thay đổi và trọng khải, ký ức của mỗi người không ngừng thay đổi, cho nên cái nào mới chính xác là lịch sử thật sự không ai biết được.
Bất quá, điểm này không phải chỉ 1 mình Tích Kính mà cả bản thân Diệp Tưởng cũng hiểu phi thường rõ ràng.
Vài người trong hắc động chậm dãi chờ đợi. Tuy rằng chờ ở bên trong hắc động nhưng không ai có cảm giác an toàn cả. Phim kinh dị vô nhân hình đáng sợ thế nào mọi người đều đã được thể hội. Bộ phim này nhân quả thác loạn quá mức phức tạp, đủ để nhiều người đau đầu phát ngất. Rất nhiều người vì không thể vãn hồi quá khứ mà hối hận, cũng có người khát vọng dự đoán được tương lai, nhưng hiện tại các diễn viên mới ý thức được, chỉ có sống trong thế giới với thời gian lưu động bình thường mới là hạnh phúc nhất.
Giờ phút này. Diệp Tưởng ngưng suy nghĩ, tay hắn đột nhiên cử động, phân thân ác ma bên ngoài dùng huyết tinh xiềng xích đem quỷ hồn nào đó kéo vào trong hắc động!
Thứ nhất!
Hắn và phân thân bên ngoài đều là Diệp Tưởng cho nên có thể cộng hưởng thị giác. Ở trong thi thể đã chết của mình ở tương lai cảm giác cũng thật quái dị. Nếu không phải đang nắm giữ lực lượng ác ma, hắn tuyệt đối không làm được loại hành vi đoạt xá giống thể chất linh môi này. Bất quá cho dù là hiện tại, linh hồn Diệp Tưởng vẫn như trước nằm trong tay Vũ Sóc, phòng ngừa tương lai đột nhiên xuất hiện biến cố. Đối với Diệp Tưởng mà nói, linh hồn do Vũ Sóc bảo quản làm hắn cảm giác vô cùng an tâm. Bởi vì Vũ Sóc là thê tử của mình, là mẫu thân của Tích Kính.
Cái này đủ rồi.
“Thứ hai...... Thứ ba!”
Tiềm tàng ở bên trong hắc động, chỉ cần phân thân ác ma bên ngoài theo dõi là hắn có thể tùy thời phóng thích huyết tinh xiềng xích. Chỉ cần khống chế nó xuất hiện trong vòng một giây là không bị khấu trừ vé chuộc cái chết. Bởi vậy trôi qua vài phút đều không có việc gì. Cho tới bây giờ thậm chí còn chưa sử dụng vũ khí ác ma Dạ Huyết.
Lại qua hơn mười giây......
“Phương hướng phía tây 4 giờ, hướng 10 giờ...... Tổng cộng có ba!”
Lúc này Diệp Tưởng giống như biến thành thể chất Linh môi của Hầu Tước. Có thể nói là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Linh môi cùng Quỷ sai. Nhưng ngay tại lúc hắn muốn ra tay bắt quỷ, 1 thanh âm quỷ dị truyền vào óc hắn...
“Ngươi...... Mơ tưởng...... Chi phối...... Ta......”
Thanh âm kia truyền tới từ phân thân Ác Ma!
Cư nhiên tự bản thân sinh ra ý chí?
“Ngô là Dạ Vương, cùng thần và Ác Ma là địch!” (xem phim TQ chắc cũng biết, Ngô là cách xưng của vua từ thời mồng tơi nào đến giờ.)
“Ngô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào ra lệnh cho ta!”
Thanh âm này nghe ra như thế nào cũng thấy giống thanh âm của Diệp Tưởng. Mà hắn cư nhiên hiện tại không thể nào ra lệnh cho phân thân ác ma?
Bất quá, Diệp Tưởng đối với điểm này sớm đã nghĩ tới.
Chính mình trong tương lai đã từng nói cho hắn biết về vấn đề này.
Hắn có thể xác định, Dạ Vương chính là nhân vật hắn phải diễn trong tương lai, hơn nữa rất có khả năng là nhân vật chính trong bộ phim kinh dị cuối cùng. Thợ săn ác ma trời sinh có mệnh cách La Hầu, lấy hắc ám làm số mệnh, hoặc là nói dựa theo thiết lập trong bộ điện ảnh kia, chính là tróc quỷ giả (kẻ bắt quỷ). Thế nhưng ý chí trở lên làm “Vương” sau khi đạt được quang hoàn nhân vật chính bắt đầu dần ảnh hưởng tới linh hồn hắn. Hiển nhiên kịch bản bộ phim kinh dị cuối cùng đã được chuẩn bị tốt. Lúc này là để quyết định vị trí các nhân vật dự khuyết nhân vật chính, nói không chừng tương lai sau đó không lâu sẽ quay bộ phim cuối cùng.
Thế nhưng, vô luận nhân vật phản khống(quay lại khống chế) bản thân lợi hại như thế nào, hiện tại Diệp Tưởng đã cùng “Dạ Vương” chia lìa. Quang hoàn nhân vật chính thủy chung là do song phương 2 bên cùng cộng hưởng. Nhưng linh hồn Diệp Tưởng vẫn như trước thuộc về hắn, chỉ là hiện tại do Vũ Sóc bảo quản mà thôi. Bất cứ một bộ điện ảnh nào, nhân vật có cường đại như thế nào mà không có diễn viên tới diễn đều chẳng là cái quái gì. Không có Diệp Tưởng, Dạ Vương cũng đừng hòng tồn tại.
Cho nên loại phản kháng này đối với Diệp Tưởng mà nói không đáng kể chút nào. Hắn giờ phút này cần làm chính là phản kích.
“Ngươi bất quá chỉ là 1 nhân vật ta phải sắm vai trong tương lai mà thôi. Ngươi là nhân vật chính cũng được hay là diễn viên phụ cũng tốt, có ta mới có ngươi! Cho nên, ta ra lệnh cho ngươi là việc đương nhiên, vô luận người ở bên trong điện ảnh là ‘Vương’ như thế nào, đều chỉ có Diệp Tưởng ta đến diễn ngươi, ngươi mới có thể tồn tại!”
Ý chí áp chế cường liệt làm thanh âm kia càng ngày càng nhẹ, chung quy ý chí của Diệp Tưởng giờ phút này vô cùng cường đại.
“Ngô là...... Vương......”
“Tổng có một ngày......”
“Ngươi sẽ trở thành ta...... Ngươi ta sẽ trở thành một thể......”
Thanh âm kia cuối cùng triệt để biến mất trong đầu Diệp Tưởng. Bất quá nghe thấy nó làm Diệp Tưởng không khỏi nghĩ tới người gọi là Long Ngạo Thiên. Nghĩ đến năm đó Long Ngạo Thiên hẳn cũng giống như mình ngày hôm nay? Cuối cùng, diễn viên bị vai diễn phản khống toàn diện không còn chính bản thân.
Sau đó, hắn lại tiếp tục tiến hành bắt quỷ. Thế nhưng, lúc này đây lại có chút cảm giác phải cố sức. Quỷ hồn bị huyết tinh xiềng xích trói buộc không giống như lúc trước, có thể dễ dàng khóa lại và kéo vào hắc động.
“Cần ta hỗ trợ không?” Hầu Tước đã nhìn ra tình huống Diệp Tưởng chống đỡ hết nổi.
“Bây giờ còn chưa cần.”
Từ khi hiểu được Hầu Tước có ý đồ lên hấp huyết cương thi để khống chế chính mình, Diệp Tưởng đối với Hầu Tước cảnh giác rất cường liệt. Nhưng song phương bây giờ đang ngồi chung 1 con thuyền, có thể nói là vận mệnh cộng đồng, cho nên lúc này tạm thời nhịn xuống.
Kế tiếp là 1 đoạn thời gian im lặng.
Bốn người bên trong hắc động biết, lúc này tuyệt đối là khúc nhạc dạo trước khi bão tiến đến.
Tích Kích tay cầm huyết hồng liêm đao, tựa như Tử Thần đứng bên cạnh Diệp Tưởng, mà Diệp Tưởng đang chuẩn bị vận dụng Dạ Huyết.
Nhưng làm người nằm mơ cũng không ngờ tới lại có chuyện phát sinh.
Hắc động trước mắt bị xé rách như 1 tờ giấy!
Diệp Tưởng lúc này không chút do dự sử dụng Dạ Huyết! Thế nhưng phía bên ngoài hắc động bị rách có vô số bàn tay túm lấy Diệp Tưởng! Diệp Tưởng thế nhưng lại không có năng lực chống cự, cứ như vậy bị kéo ra khỏi hắc động!
Đầu của hắn cứng rắn đập xuống sàn, sau đó té lăn trên mặt đất, tiếp theo hắn nhanh chóng đứng lên, nhưng hình ảnh đập vào mắt hắn là...
Rõ ràng là phòng học 10-6!
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Kim Thư Đông?”
Lúc này trong phòng học toàn là người. An Nguyệt Hình đang đứng trên bục giảng, vẻ mặt “Ngạc nhiên” nhìn hắn.
“Này...... Nơi này là......”
“Còn không mau trở về chỗ ngồi?”
Lúc này hắn phát hiện chỗ hắn bổ nhào xuống sàn cách vị trí của hắn không xa, hắn lập tức đứng lên, nhanh chóng quét mắt qua cả căn phòng.
Nguyên bản 1 lớp 35 người, giờ phút này...... nhân số tựa hồ không đủ 20 người!
Chết...... Nhiều người như vậy sao?
Bất quá liếc mắt nhìn qua, chết đi đa số là diễn viên hạng 2,3. Vân Tùng Quân, Chu Đào, Kim Vân Hạo mấy nhân vật này đều không thấy. Còn những diễn viên hạng A chết đi tổng cộng 4 người
Lý Tín Lăng, Tây Môn Khả Lệ, Seo Jun Sang, cùng Lê Minh.
Bốn người này không thấy đâu, còn Hoàng Phủ Vô Kỵ vẫn như trước không nhìn thấy hắn.
Trừ ra, Hầu Tước, Nam Cung Tiểu Tăng, Miyazaki Meiko, Mộc Lam, Lý Mẫn Hà, đám người này đều còn sống.
Lấy độ khó bộ phim này những người kia chết đi cũng không lấy làm lạ.
Thời điểm Diệp Tưởng trở lại chỗ ngồi, Vũ Sóc bên người dùng kịch bản tin tức hỏi:“Làm sao vậy?”
“Là ngươi? Diệp Tưởng?”
“Đương nhiên là ta. Chẳng lẽ......” Diệp Tưởng nhanh chóng phản ứng lại:“Lúc trước đều là phân thân thay thế ta đến trường?”
“Ân, không sai. Sau khi ngươi trở về, hẳn là dung hợp với phân thân cho nên mới ngã.”
“Hiện tại thời gian là bao nhiêu?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ. Tính ra, khoảng 1 giờ nữa là bộ phim đi tới sát thanh (kết thúc).”
“Sát thanh?”
Kịch tình bộ phim này còn nhiều điểm không rõ ràng, cư nhiên muốn sát thanh rồi? Quả nhiên rất có phong phạm Hollywood, đẻ ra 1 đống kịch tình rồi sau đó chấm dứt để hấp dẫn khán giả đón xem phần tiếp theo.
“Từ sau đó phát sinh chuyện gì...... Ngươi đều không nhớ rõ?”
“Đúng vậy.”
“Tích Kính thì sao?”
“Trước mắt nó vẫn đang ở trong nhà ta. Bất quá sau chuyện phát sinh buổi tối hôm đó nó vẫn không muốn mở miệng.”
“Ngươi lắng nghe mấy danh tự ta nói đây. Lý Tín Lăng, Tây Môn Khả Lệ, Seo Jun Sang, Lê Minh. Ngươi đối với 4 người này có ấn tượng không?”
“Không, đều là danh tự ta chưa từng nghe qua. Bọn hắn đều là diễn viên hạng A sao?”
“Kia...... Hoàng Phủ Vô Kỵ đâu?”
“Ân, đó là Giải Trác Hòa. Vẫn còn ấn tượng, có lẽ hắn chưa chết.”
Chết mất 4 diễn viên hạng A!
Mà cuối cùng chuyện gì phát sinh trên đảo Trường Nguyệt lại hoàn toàn không biết. Diệp Tưởng vì sao trực tiếp bị kéo tới thời điểm trước sát thanh? Do bộ phim này đã dài quá mong muốn sao? Hay là bởi hắn có quang hoàn nhân vật chính cho nên mới thoát khỏi nguy hiểm?
“Hiện tại là màn kịch cuối cùng. Bất quá vì vẫn chưa thu được nhắc nhở nhân vật chính tử vong cộng với chúng ta đều nhớ rất rõ ngươi cho nên ta tin tưởng ngươi còn sống..”
Mà Vũ Sóc tiếp theo hỏi 1 câu.
“Chết...... Bao nhiêu người?”
Vũ Sóc tin tưởng, chắc chắn chết rất nhiều người. Một lớp học không tới 20 người, nhìn thế nào cũng thấy khác thường. Kỳ thật nguyên bản 35 người cũng không phải con số bình thường, một lớp thông thường có từ 45 đến 50 người. Bao gồm cả Hà Úy Nhiên, nhất định có rất nhiều người chết đi sau đó bị người khác quên mất.
Điểm này xác định chắc chắn.[ chưa xong còn tiếp......]
PS: Khả năng đại gia cảm giác kịch tình phát triển có điểm đột ngột, bất quá chính là tưởng đột xuất loại này thời gian nguyền rủa thác loạn cảm. Hơn nữa [ dị độ phòng học ] đệ nhất bộ chỉ là kịch tình khúc nhạc dạo, trọng đầu hí vẫn là về sau tục tập bên trong.