Trong số những diễn viên hạng 2,3 ở đây, đa số
đều lần đầu tiên tham diễn phim kinh dị khó giải,
lúc này toàn bộ đều cảm giác choáng váng mặt
mày.
Ôn Vũ Phàm vì bị khế ước giới hạn, tuyệt đối không có khả năng không ra tay, thế nhưng tình huống diễn ra lại không thấy có nửa phần hiệu quả!
Thật lâu sau, bọn họ mới triệt để phản ứng được, nhất tề hô to:“Trốn, chạy mau a!”
Vì thế, tất cả đều xông về phía trước lao ra bên ngoài. Đừng nói hiện tại đang đổ mưa, cho dù là mưa đá bọn họ cũng không do dự!
Lúc này, ai nấy đều hận cha mẹ sinh ra thiếu 2 cái đùi, bọn họ đều không hề có bất tử chi thân, phải dựa vào chân mà chạy trốn.
Mau, mau... mau xông qua!
Cuối cùng, ai nấy đều xông ra khỏi cổng trường!
Nhưng Lương Tĩn chạy phía trước, nháy mắt khi lao ra ngoài cả người liền cảm thấy 1 trận quay cuồng, sau đó phát hiện, bản thân cư nhiên đang ngồi trong 1 phòng học!
Trong phòng, cuồng phong gào thét, những cánh cửa sổ thủy tinh đều vỡ vụn!
Tiếp theo nàng nghe thấy phía sau lưng không ngừng phát ra thanh âm, vội quay đầu lại!
Thế mà tất cả mọi người đều giống như nàng, tiến vào phòng học này!
“No!”
Lương Tĩnh giờ phút này phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng!
Mà lúc ấy, Mộc Lam cùng Mẫn Hà không có ở nơi này.
“Chúng ta…… Chúng ta vì cái gì lại trở về trường học?”
“Mặc kệ …… mau từ cửa sau thử chạy trốn đi!”
Những người ở đây tuy biết làm thế cũng vô dụng, nhưng tổng vẫn là muốn thử 1 lần. Huống chi không thử sẽ có khả năng bị NG. Về phần Vũ Phàm, nàng không đi ngăn cản bọn họ.
Chỉ là đúng lúc này. Lương Tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ của mình lại cả kinh!
Thời gian trên đồng hồ biểu hiện……
Đã trôi qua hai giờ!
Sao thế này? Tại sao có thể như vậy?
Mà Ôn Vũ Phàm cũng chú ý tới thời gian thay đổi.
Cái này…… Phiền toái rồi……
Cơn mưa lớn như thanh tẩy toàn bộ ngôi trường.
Mộc Lam hiện tại đang kéo Mẫn Hà trốn phía dưới bàn học trong 1 phòng học nào đó ở tầng 3.
Lúc này hắn nhìn gương mặt mỹ lệ của Mẫn Hà, sạch sẽ, thậm chí có thể nói thuần trắng thiện lương…… càng làm hắn cảm thấy từng đợt đau đớn.
Mẫu thân chết đi, hắn lâm vào 1 khoảng thời gian đen tối.
Từ sau đó, hắn không còn ai để gọi là người thân.
Trên thế giới này, không phải cứ thiện lương thì có thể nhận được báo đáp, đối kháng với Ác Ma thì nhất định cần trở thành Ác Ma trước. Đây chính là điều hắn học tập được.
Nhưng hắn không có cách nào hoàn toàn biến thành lãnh huyết vô tình như Ác Ma.
Thật sự là rất châm chọc……
Kỳ thật, khi hắn vứt bỏ đi nhân tính, hắn rõ ràng có thể sống rất tốt.
“Đừng quan tâm tới ta …… Mộc Lam. Ngươi đi đi. Lâm Viễn không có lý do gì nhất định phải cứu Thẩm Đình Thanh.”
Mẫn Hà kỳ thật không phải không cảm nhận được tình cảm của Mộc Lam.
Nhưng... nàng chung qua đã rơi vào thế giới hắc ám. Trong [gia tộc Nightliar], nàng tận mắt chứng kiến vô số người bị Địa Ngục trùng giết chết. Kỳ thực, tay nàng cũng đã nhiễm đầy máu tươi rồi.
Nàng sớm nên chết đi mới đúng.
Thế nhưng vẫn vô liêm sỉ mà sống.
Bất quá, Mộc Lam làm sao có thể bỏ mặc nàng?
Hắn muốn bảo vệ Mẫn Hà…… Không bằng nói…… Hắn chính là đang thủ hộ 1 mặt nhân tính còn sót lại trong tâm hồn.
Kỳ thật, hắn rất rõ ràng. Chính hắn cũng là kẻ đáng chết. Thế nhưng sự thật là... kẻ đáng chết đâu phải ai cũng nhận được báo ứng! Hắn sẽ không vì cảm giác bản thân nên chết mà chết đi. Cho nên, hắn lại càng không muốn Mẫn Hà chết đi.
Hắn thậm chí không có trả lời lại 1 chữ nào với Mẫn Hà.
Lựa chọn ẩn nấp trong phòng học, hắn đã có đủ tính toán các loại tình huống có thể phát sinh. Có thể làm tới ảnh đế, kinh nghiệm sinh tử của hắn trong phim kinh dị có thể nói là tài phú cực quý giá.
Hắn tuyệt không tin tưởng bản thân mình sẽ chết tại đây!
Nhưng…… Mẫn Hà phải làm sao đây?
Dựa theo thời gian trôi qua…… thời điểm 3 giờ, Mẫn Hà sẽ xuyên tới quá khứ 1 lần nữa, rồi... nàng sẽ chết!
Mộc Lam không có cách nào chủ động xuyên về 3 giờ trước! Mà thế giới 3 giờ sau và 4 giờ sau Mẫn Hà chết. Trong đó bốn giờ hẳn là vong hồn đã chết của Mẫn Hà.
Nếu lịch sử không thể thay đổi, như vậy cũng ý nghĩa cái chết của Mẫn Hà là không thể thay đổi!
Cho nên…… Hắn trước đó phải vận dụng mọi thủ đoạn, ngăn cản nguyền rủa đem Mẫn Hà mang về thế giới 3 giờ trước!
Qua 5 phút đồng hồ nữa... sẽ là 3 giờ!
Giờ khắc này, Mộc Lam đã chuẩn bị tốt vận dụng các loại thủ đoạn của chính mình.
Bản thân Ác Ma đã có năng lực siêu thời không, mà bản thân Mẫn Hà càng là ký chủ ác ma địa vị cao giai. Nếu nàng kích phát năng lực của ác ma liền có khả năng thay đổi khả năng phải xuyên việt về 3 giờ trước.
Hắn làm đại giáo chủ, bản thân có khả năng đem bản thân hiến tế cho ác ma để đổi lấy lực lượng cường đại hơn.
Chỉ là bởi vậy, Mộc Lam sẽ có nguy hiểm về sinh mệnh.
Trong lịch sử của Đọa Tinh giáo đoàn, đích xác từng xảy ra loại tình huống như thế.
Cho dù, bản thân Mộc Lam là đại giáo chủ, khả năng sống sót tương đối cao, nhưng không tránh khỏi thực lực sẽ bị yếu đi. Nói không chừng…… Từ một ảnh đế biến thành 1 diễn viên hạng A cũng không chừng.
Ảnh đế là đỉnh Kim Tự Tháp mà vô số diễn viên mơ ước. Toàn bộ 20 rạp chiếu phim cộng lại chỉ ít ỏi có mấy người, mà không ai không phải đại nhân vật. Còn bản thân Mộc Lam trong số những ảnh đế cũng ít nhất thuộc vào top đầu. Mà hắn, nay vì Lý Mẫn Hà, buông tha cho thân phận ảnh đế này sao? Cái này ý nghĩa kế tiếp khả năng sinh tồn của hắn sẽ giảm xuống rất thấp. Cho dù có thể sống sót trở về rạp chiếu phim, địa vị của hắn sẽ xuống dốc không phanh, dù gì người thuộc phe phái hắn đã chết gần hết trong bộ điện ảnh trước.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài tuyệt đối oanh động khắp 20 rạp chiếu phim! Một vị ảnh đế chết đi hoàn toàn có thể thay đổi thế cục của rạp chiếu phim địa ngục, lực ảnh hưởng cực kỳ lớn, huống chi bản thân Mộc Lam còn là nhân vật đẳng cấp!
Cho nên…… Làm như vậy, đáng giá không?
Tin tưởng, ai nấy đều sẽ hỏi 1 câu như vậy.
Phải biết…… Hắn cùng Lý Mẫn Hà không phải người yêu, trong thời gian dài như vậy, hắn ngay cả 1 đầu ngón tay của nàng cũng chưa từng động qua!
Tin tưởng đa số người đều cho rằng, điều này căn bản không đáng.
Hơn nữa, Mộc Lam cho dù vào thời điểm này buông tay Lý Mẫn Hà, cũng không có bất luận kẻ nào chỉ trích hắn. Chung quy, không ai lấy mệnh mình đi đổi mệnh người khác!
Nhưng……
Mộc Lam vẫn quyết định làm như vậy.
Có lẽ, sẽ mất đi tính mạng.
Có lẽ, sẽ biến thành một diễn viên hạng A, tình huống tốt nhất có thể biến thành đẳng cấp như Diệp Tinh Vẫn.
Nếu, hắn chết đi mà nói, như vậy, linh hồn sẽ lập tức rơi vào Địa Ngục. Vận mệnh khủng bố lúc đó hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Đó là khủng bố vĩnh viễn không có điểm cuối.
Nhưng hắn vẫn muốn làm như vậy.
Chỉ còn 4 phút.
Trong 1 khoảng thời gian dài dòng…… Hắn vẫn cho rằng chính mình đã chân chính mất đi linh hồn. Thẳng đến khi Mẫn Hà xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn là kẻ đáng chết, nhưng hắn sẽ không đi tìm cái chết.
Cho nên, hắn cho dù có chết đi cũng không phải vì chuộc tội.
Thế nhưng, hắn không thể tưởng tượng nổi, sau khi Mẫn Hà chết đi, như vậy bản thân mình về sau lại tương đương 1 lần nữa biến thành 1 cái xác không hồn mà tồn tại.
Mẫn Hà với hắn mà nói, chính là hi vọng.
Chỉ cần bảo vệ nàng, hắn mới chân chính đang sống.
Nàng không phải người đáng chết, nàng nên rời khỏi thế giới địa ngục này, theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nên hưởng tuổi thọ mình đáng được hưởng, có thể an nhiên bước tới cuối sinh mệnh, thậm chí sau khi chết có thể lên thiên đường.
Lúc trước hắn nghe theo mệnh lệnh của An Nguyệt Hình, đem Mẫn Hà biến thành Ác Ma kí chủ.
Đó là sự hối hận gần như ngang bằng với cái chết của mẫu thân.
Hắn ngưng mắt nhìn Mẫn Hà. Hắn muốn đem gương mặt nàng vĩnh viễn khắc ghi trong đầu. Như vậy, cho dù có rơi vào Địa Ngục, trong thế giới hắc ám kia hẵn vẫn có thể tiếp tục mang theo ký ức về nàng.
Thời gian…… Đã không còn nhiều.
Mộc Lam mở ra 2 cánh màu đen sau lưng.
“Lâm Viễn, ngươi……” Mẫn Hà ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Bởi vì xem ra, trên mặt Mộc Lam vẫn tồn tại vẻ kiên quyết kia.
Về phần giúp Thẩm Đình Thanh có bị Ng hay không ngược lại không phải là vấn đề, logic khi sử dụng vật nguyền rủa vốn chẳng hề nghiêm cẩn.
Lúc này, hình xăm Ác Ma đã bắt đầu thiêu đốt.
Mộc Lam hiến tế bản thân để khiến Mẫn Hà có được lực lượng cường đại hơn so với trước kia, cường đại đến mức... đủ để không bị nguyền rủa thời gian ảnh hưởng!
Đương nhiên loại hiến tế này chỉ có thể cường hóa trong thời gian ngắn, qua đi hết thảy sẽ khôi phục lại nguyên trạng. Thế nhưng, vậy đã đủ rồi. Chỉ cần không phải Mẫn Hà “Ba giờ sau” trở về quá khứ, như vậy chẳng khác nào là thay đổi lịch sử.
Như vậy…… đã đủ rồi![ chưa xong còn tiếp……]