Mục lục
RẠP CHIẾU PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bánh xe lịch sử vẫn chưa vì Diệp Tưởng từ tương lai tham gia mà thay đổi.



Giống như Tích Kính từng vô số lần quay trở về quá khứ, ý đồ thay đổi lịch sử vậy.



Thậm chí mạnh mẽ can thiệp, ngược lại dễ dẫn tới khả năng cục diện lịch sử sẽ lâm vào tình trạng càng thêm tối tăm.



Tòa thành bảo giờ đã sàn bằng thành bãi phế tích.



Ánh mắt Diệp Tinh Vẫn ảm đạm tựa vào 1 đoạn tường ở phía sau, nhìn gương mặt ác ma trên bầu trời.



Hắn nguyên bản chỉ vì hướng Mộc Lam báo ân mà trở thành người của Đọa Tinh giáo đoàn.



Nhưng nay lại cùng Tứ Quý trở thành cừu địch. Không chỉ như thế...... An Nguyệt Hình đem người của phương khu ma nhân sát hại tàn nhẫn, còn tra tấn bọn họ. Điểm này đã vượt qua giới hạn của hắn.



Hắn không còn muốn đi giết bất luận người nào.



Lúc này hắn nhìn sang bên cạnh. Trong 1 bãi máu, thân thể Mộc Lam từ từ trồi lên.



“Hết thảy đều kết thúc rồi.” Mộc Lam nhìn thiên không nói:“Chúng ta thắng lợi.”



Đúng vậy...... Chúng ta thắng lợi......



Nhưng Diệp Tinh Vẫn không có 1 chút nào cao hứng. Hắn thậm chí hy vọng giờ phút này mình chính là 1 phương thất bại.



Chỉ là, linh hồn hắn đã sớm thuộc về ác ma, hết thảy không phải do hắn có thể quyết định.



“Mộc Lam.”



“Ta biết ngươi muốn nói điều gì, thế nhưng cái gì cũng đừng nói.”



Mộc Lam lúc này cũng cảm giác rất ghê tởm. Nếu không phải vì diễn trò, hắn căn bản không muốn nói ra lời kịch này.



Hắn hiện tại đã biến thành người còn thêm tà ác hơn so với kẻ năm đó bức tử mẫu thân. Nhưng vô luận không muốn thế nào thì hắn và Tinh Vẫn đều giống nhau, linh hồn không còn thuộc về chính mình nữa rồi. Hắn không có lựa chọn.



“Sau khi kết thúc bộ phim này, ta thật sự muốn nghỉ ngơi 1 đoạn thời gian. Ta...... Mệt mỏi.”



Mộc Lam tựa vào người Tinh Vẫn. Im lặng ngẩng đầu nhìn thiên không.



Mà Hầu Tước lúc này đã trở thành kẻ sống sót cuối cùng của rạp chiếu phim thứ 19.



Kim Tứ Quý biết lòng tự trọng của hắn rất mạnh, không cho phép nàng đi đỡ hắn.



Bỗng nhiên......



Vài con địa ngục trùng không bị Hầu Tước thao túng, hướng về phía Hầu Tước cùng Kim Tứ Quý đánh tới!



“Không!”



Kim Tứ Quý giờ phút này đã không còn nửa điểm năng lực, mà thí ma nỏ vẫn còn chưa tích súc năng lượng xong!



Hầu Tước đã không còn con bài chưa lật nào khác, tất cả vật nguyền rủa đều đang trong thời kỳ phục hồi. Hơn nữa cho dù hắn muốn mạnh mẽ sử dụng cũng không có khả năng, bởi vì......



Hắn đã không còn vé chuộc cái chết, vé chuộc cái chết của hắn cạn kiệt rồi. Vừa rồi còn có một bộ phận vé chuộc cái chết phải hỏi mượn Kim Tứ Quý, hiện tại Kim Tứ Quý cũng chẳng còn tiền cho hắn mượn.



Hiện tại cho dù sống sót trở về rạp chiếu phim, hắn cũng bởi vì vé chuộc cái chết biến thành số âm mà chết.



Địa Ngục trùng bay đến bên người Hầu Tước cùng Kim Tứ Quý, sau đó bắt đầu cắn nuốt thân thể bọn hắn!



Linh hồn Hầu Tước cũng không có khả năng thoát khỏi thể xác, một khi làm như vậy, hắn sẽ bị địa ngục trùng lập tức ăn luôn. Mà Kim Tứ Quý cũng đồng dạng rơi vào tuyệt cảnh, căn bản vô pháp giúp đỡ Hầu Tước. Trừ phi, nàng nguyện ý buông tay chống cự, tùy ý để Long Ngạo Thiên kéo nàng vào thế giới ác mộng.



“Tứ Quý!” Lúc này thanh âm của Long Ngạo Thiên lại truyền tới tai nàng:“Ngươi mau vào đi thôi!”



“Nếu ngươi không chịu ra tay, ta sẽ chết ở nơi này.” Kim Tứ Quý truyền tới hắn tối hậu thư của mình:“Ta một chút cũng không muốn trở lại bên cạnh ngươi!”



Long Ngạo Thiên nhìn Kim Tứ Quý bị địa ngục trùng cắn nuốt, nhưng hắn vẫn quyết định ra tay cứu nàng. Dù có thế nào, hắn cũng không thể để mặc Tứ Quý chết đi trước mặt hắn!



“Mà thôi!” Long Ngạo Thiên cuối cùng vẫn là quyết định đi cứu Tứ Quý. Đương nhiên chỉ cứu Tứ Quý mà thôi, Hầu Tước là nhất định phải chết.



Mà Diệp Tinh Vẫn cũng cảm ứng được Tứ Quý đang gặp nguy hiểm!



“Không...... Không!”



Diệp Tinh Vẫn giờ phút này muốn tới cứu nàng. Nhưng hắn giống như bị 1 lực lượng nào đó mạnh mẽ trói buộc, không thể nhúc nhích!



Nhưng ngay tại thời điểm Long Ngạo Thiên chuẩn bị ra ngoài cứu, hắn bỗng nhiên nghĩ tới 1 việc, lại an tâm ngồi xuống.



“Hiện tại không phải là lúc tất yếu đi ra ngoài.”



“Ngươi...... Long Ngạo Thiên!” Lý Mĩ Gia vô cùng phẫn nộ:“Đó chính là Tứ Quý a!”



“Tứ Quý có thể chất là thời gian nguyền rủa, cho dù nàng chết đi cũng có thể trong khẽ hở thời gian cứu nàng trở về. Hiện tại ra ngoài cứu nàng, ta sẽ không thể trở lại thế giới ác mộng, tất yếu phải đối đầu với An Nguyệt Hình, như vậy tương đương với việc cứu Hầu Tước. Kẻ này nhất định phải chết!”



“Ta không hiểu, thực lực của ngươi chẳng lẽ không đủ để giết chết Hầu Tước?”



“Ngươi ngốc sao? Mỹ Gia?” Nữ nhân tóc vàng lười biếng duỗi eo, ưỡn bộ ngực ngạo nhân, nói:“Hầu Tước có thể lưu lại ám thủ trên người Y Mông. Nếu hiện tại đi ra ngoài, Hầu Tước trái lại có thể lợi dụng cơ hội này khống chế Ngạo Thiên. Khó mà làm được a......”



Long Ngạo Thiên gật đầu:“Ngươi minh bạch chưa? Mĩ Gia? Hầu Tước tất yếu phải chết, như vậy thì thân hình Y Mông mới có thể chân chính thuộc về ta! Đương nhiên, chờ sau khi ta đi ra cũng có thể giải trừ các loại ám thủ của hắn, nhưng...... cách này phải cần thời gian!”



Lúc này......



Thân thể Tứ Quý đã bị ăn mất hơn phân nửa, còn Hầu Tước thì bị tầng tầng địa ngục trùng bao vậy thân thể, nhưng vẫn thẳng tắp đứng như trước!



Hắn vẫn đứng!



Làm Linh môi đứng đầu, linh hồn hắn đã vô cùng cường đại, linh hồn cường đại siêu việt nhục thân mới có thể khiến hắn đứng thẳng!



Nhưng...... Cuối cùng, khi chân hắn bị cắn nuốt, hắn rốt cục cũng té ngã trên mặt đất!



Hầu Tước Heine, một đời cự đầu, nay bước chân vào ngưỡng cửa tử vong!



Trên bầu trời, gương mặt ác ma to lớn, ngũ quan căn bản không rõ ràng nhưng lại làm người ta cảm giác 1 tia uy nghiêm vô thượng.



Đây mới là Ma Vương chân chính. Không cần huyết mạch nhân loại làm kí chủ, siêu việt hết thảy ác linh, quỷ hồn.



Quang mang trong mắt Hầu Tước đã triệt để ảm đạm.



Hắn nay bị ăn mất chỉ còn lại cái đầu, ngay cả não cũng bị móc ăn hơn phân nửa. Mắt chỉ còn lại con bên phải nhưng cũng bị địa ngục trùng che phủ không thể nhìn thấy phía trước.



Hết thảy...... Đã kết thúc.



Hầu Tước không còn bất cứ khả năng lật ngược tình thế.



Chỉ là...... trước khi tử vong lại không thể gặp mặt Sa La mà hảo hảo cáo biệt.



Làm một danh cự đầu, hắn quản hạt rạp chiếu phim thứ mười chín, vì trận chiến này mà làm tốt các chuẩn bị.



Hắn sẽ không nói hắn đã tận lực làm việc.



Đó chỉ là cớ của kẻ thua



Thắng chính là thắng. Thua chính là thua. Thành bại quyết định hết thảy.



Nếu thua. Như vậy hắn phải nhận kết cục tử vong.



Hắn nhắm hai mắt lại.



Tư duy cùng ý thức dần dần tan biến.



Người bị Địa Ngục trùng thôn phệ, linh hồn không thể lên thiên đường cũng không thể xuống địa ngục. Tuy tằng rớt xuống địa ngục là phải nhận muôn vàn thống khổ, nhưng bị địa ngục trùng ăn mất sẽ phải tiến vào 1 loại hư vô tuyệt đối. Không có hạnh phúc, không có thống khổ. Không có hắc ám, không có trắng tinh. Ngay cả tử vong cũng không tồn tại, bất quá lại không thể coi như đang sinh tồn.



Đây chính là cái gì cũng không có, ngay cả khủng bố cũng không. Chính là “Vô” tồn tại.



Đối với linh hồn, nó mới là thứ đáng sợ nhất.



Hơn nữa vĩnh viễn không có điểm cuối.



Ở thế giới đó, hắn cũng vô pháp gặp mặt bọn Tiểu Tăng.



Vĩnh biệt......



Sa La......



Chúc ngươi hạnh phúc......



Hồi lâu...... Hồi lâu......



Ngay lúc Hầu Tước cảm giác chính mình đã lâm vào hư vô tuyệt đối...



Không gian chung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt!



Hắn lại lần nữa mở mắt phải!



Vô số Địa Ngục trùng dưới sự ảnh hưởng của 1 lực lượng vô danh, 1 con tiếp 1 con, lần nữa quay trở về hắc ám!



Trong nháy mắt, Địa Ngục trùng chung quanh bị dọn dẹp không còn con nào!



Lần đầu tiên trong mắt Hầu Tước lóe lên thần tình kinh ngạc và khiếp sợ.



Một bàn tay đem nửa cái đầu sót lại của hắn cầm lên.



“Thoạt nhìn...... Còn sống.”



“Như vậy...... đặt ở nơi này đi, hẳn sẽ thoải mái 1 chút.”



Trong tầm mắt của Hầu Tước nhìn thấy 1 nam nhân.



Dung mạo nam nhân này tương đối anh tuấn. Đôi mắt hắn, so với bất cứ người nào Hầu Tước từng gặp qua trong đời đều lợi hại và kiên định hơn.



“Hiện tại...... Là lúc nhân vật chính lên sàn.”



Một tin nhắn kịch bản xuất hiện trong đầu Hầu Tước.



Diệp......



Diệp Tưởng?



Diệp Tưởng chạm rãi quay đầu bước đi, bỏ lại Hầu Tước đang ngơ ngác nhìn.



Diệp Tưởng hiện tại không có hắc dực, không có Dạ Huyết, không có đôi con ngươi hình thập tự ngược, cũng không có huyết tinh xiềng xích.



Thế nhưng, hắn lại mang cho Hầu Tước một loại cảm giác bất đồng với quá khứ!



Trên bầu trời, gương mặt Ác Ma vẫn có vẻ vô cùng đáng sợ như trước.



Tiếp đó, Gregory liền nhanh chóng bay tới, đứng trước mặt Diệp Tưởng!



Hắn tính nói cái gì đó thì thấy Diệp Tưởng hơi cúi lưng, sau đó, từ trong bóng dáng dưới chân lôi ra cái gì.



Gregory nhìn kỹ, đó là......



Hai cái đầu người.



Hắn đem 2 đầu người kia ném về phía Gregory.



Hai cái đầu người đó chính là giáo chủ Song Tử, Anna cùng Nhã Lâm!



Gregory vừa tiếp được 2 cái đầu kia thì Diệp Tưởng đã xuất hiện trước mặt hắn.



Sau đó...... Hắn liền nhìn thấy......



Nơi trán Diệp Tưởng, đột nhiên xuất hiện 1 con mắt mở ra!



Con mắt thứ 3 này, thế nhưng lại giống hệt như 1 lỗ đen!



Trong mắt Gregory, hắc động càng ngày càng khổng lồ, theo sau hắn liền phát hiện, bản thân đã đứng ở bên trong động!



Gregory đứng ở trước mặt Diệp Tưởng không hề có biến hóa, nhưng linh hồn hắn đã không còn đây.



Nó đã dung hợp với linh hồn ác ma.



Tiếp theo, Diệp Tưởng nhẹ vung tay liền đem đầu của Gregory tháo xuống!



Diệp Tưởng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt ác ma trên bầu trời.



“Xuống dưới cho ta.”



“Nightliar!”



Con mắt thứ 3 của Diệp Tưởng, hắc động cự đại như muốn thôn thiên phệ địa! (hấp trời nuốt đất)



Giây phút này hắn đã siêu việt ác ma địa vị cao giai, đem lực lượng của ác ma địa vị cao giai hoàn toàn dung hợp!



Thợ săn Ác Ma hoàn mỹ nhất, tối cường nhất trong lịch sử! Ác ma địa vị cao giai cũng là đối tượng săn bắn của hắn.



Cho dù là Diệp Tưởng trước đây hoàn toàn ma hóa cũng không thể đánh lại chính mình hiện tại!



Dạ Huyết đã không cần nữa, lực lượng ác ma hoàn toàn ngưng tụ ở con mắt thứ 3.



Thâm trầm, dày đặc hắc ám.



Thợ săn Ác Ma tối cường nhất lịch sử cùng với Ma Vương tối cường nhất lịch sử!



Trên bầu trời, gương mặt ác ma cự đại có vẻ càng thêm dữ tợn!



Theo sau......



Trong mây đen, vô tận hắc ám bắt đầu tràn ra.



Tiếp theo gương mặt ác ma kia liền bị hắc ám bao phủ.



Mà đồng thời, hắc động trên trán Diệp cũng trở nên sôi trào!



Ta tức là hắc ám. Hắc ám tức là ta.



Ta không nơi nào không có! Đồng thời trên không, 1 hắc động cự đại cũng đang thành hình.



Hắc động này cùng hắc động trong dĩ vãng không thể só sánh.



Vô tận hắc ám sôi trào cùng một chỗ khiến hắc động này không ngừng mở rộng.



Diệp Tưởng đứng ở phía trước hắc động. Hắn không cần 2 cánh cũng có thể đứng trên không trung.



Hắc động chính là lực lượng của hắn.



Trước màn hình trong rạp chiếu phim Linh độ, tất cả người xem đều ngây ngốc.



“Ta hỏi một câu......” Ám Hà lăng lăng nói:“Ai là kẻ cường đại hơn?”



“Rạp chiếu phim thứ 13, Diệp Tưởng!” Phía sau, trăm người 1 lời đồng thanh trả lời.[ chưa xong còn tiếp......]



ps: Đối với hi vọng mặt sau xuất hiện tập thể sống lại kịch tình độc giả tất yếu nói tiếng xin lỗi, bản nhân không tính toán viết thành Dragon Ball như vậy kịch tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK